Tôi là Vy, 32 tuổi, kết hôn được ba năm. Cuộc hôn nhân của tôi không thiếu vật chất, chỉ thiếu một điều — sự tôn trọng từ mẹ chồng.
Chồng tôi – Tuấn – là trưởng phòng một công ty lớn, còn mẹ anh, bà Lành, là người phụ nữ mạnh mẽ, làm kinh doanh, rất sĩ diện. Trong mắt bà, thể diện quan trọng hơn tất cả.
Từ ngày tôi làm dâu, bà luôn chê bai: nào là tôi không biết chiều chồng, không giỏi ăn nói, và đặc biệt, “con gái nhà giàu chỉ biết tiêu tiền”. Tôi cố chịu đựng, vì nghĩ làm dâu thì nên nhẫn nhịn. Nhưng hôm ấy, tôi hiểu rằng có những giới hạn không thể vượt qua.
Hôm đó là một buổi trưa giữa tuần, trời nắng như đổ lửa. Tôi đang họp thì điện thoại rung liên tục – 30 cuộc gọi nhỡ từ mẹ chồng. Tôi hốt hoảng nghĩ có chuyện gì nghiêm trọng, vội xin phép rời công ty.
– Mẹ ơi, có chuyện gì gấp vậy ạ?
Đầu dây bên kia, giọng bà đầy gắt gỏng:
– Cô mau đến khách sạn Grand Royal ngay! Có việc cần cô giải quyết!
Tôi chẳng kịp hỏi thêm, bắt taxi lao đến.
Khi đến nơi, sảnh khách sạn sang trọng rực rỡ ánh đèn. Mùi nước hoa, rượu vang và tiếng cười nói vang lên từ phòng tiệc bên trong. Tôi bước vào thì thấy mẹ chồng đang ngồi giữa một bàn tiệc lớn, xung quanh là bạn bè, đối tác của bà.
Bà vừa thấy tôi liền vẫy tay, giọng đầy bề trên:
– À, con dâu tôi đây rồi! Cô ấy làm ở ngân hàng, tài chính rành lắm!
Mọi người nhìn tôi cười, nâng ly chúc mừng. Tôi gượng cười chào, không hiểu chuyện gì.
Một lát sau, khi khách đã ra về, bà kéo tôi ra quầy lễ tân. Nhân viên đưa tờ hóa đơn – 300 triệu đồng, ghi rõ: “Tiệc mừng lên chức Giám đốc kinh doanh – bà Lành”.
Tôi trố mắt:
– Mẹ, hóa đơn này… là của bữa tiệc mừng mẹ lên chức ạ?
– Phải! – Bà ngẩng cao đầu, giọng hả hê – Hôm nay là ngày trọng đại của tôi. Mà thẻ tôi để quên ở nhà, cô thanh toán trước đi.
– Mẹ ơi, con đâu có biết chuyện này trước…
– Cô làm dâu nhà này mà để tôi bị mất mặt à? – Giọng bà bắt đầu gay gắt – Hay cô tiếc tiền? Nhà cô có công ty lớn mà, chút tiền này nhằm nhò gì!
Tôi đứng sững, xung quanh vài nhân viên lễ tân đang liếc nhìn, còn bà thì ra vẻ thách thức. Tôi cảm nhận rõ ràng, bà cố tình ép tôi trả tiền để khoe khoang với thiên hạ rằng con dâu bà “giàu có, hào phóng”.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói:
– Mẹ ạ, con sẽ thanh toán. Nhưng con cần ghi lại hóa đơn và lời mẹ xác nhận, để sau này chồng con biết, con không tự ý chi tiêu.
– Cô… cô nói cái gì? – Mặt bà biến sắc.
Tôi lấy điện thoại ra, mở camera, quay lại tờ hóa đơn và nói rõ ràng:
– Ngày hôm nay, mẹ chồng con, bà Nguyễn Thị Lành, nhờ con – Nguyễn Minh Vy – thanh toán hóa đơn 300 triệu cho buổi tiệc mừng lên chức của mẹ. Con thực hiện theo yêu cầu của mẹ.
– Cô dám quay tôi à?
– Dạ, con chỉ sợ người khác hiểu nhầm là con tiêu tiền hoang phí, hay lấy tiền công ty của chồng. Con làm vậy là để minh bạch thôi ạ.
Cả sảnh im phăng phắc. Nhân viên lễ tân cũng lúng túng. Mặt bà Lành đỏ bừng, giọng nghẹn lại:
– Thôi, khỏi! Tôi tự thanh toán!
Bà giật lại hóa đơn, lúng túng rút điện thoại gọi cho bạn thân nhờ chuyển khoản gấp. Trong khoảnh khắc đó, bà không còn vẻ kiêu hãnh thường ngày, chỉ còn lại sự bối rối và xấu hổ.
Tôi lặng lẽ cúi đầu chào lễ tân, rồi rời khỏi khách sạn.
Chiều hôm ấy, Tuấn gọi cho tôi, giọng đầy khó hiểu:
– Em làm gì để mẹ tức giận vậy? Bà bảo em “bôi nhọ mẹ giữa khách sạn”?
Tôi kể lại toàn bộ, giọng bình thản:
– Em không có ý gì đâu. Em chỉ muốn mẹ hiểu rằng tiền không phải thước đo tình cảm. Em là con dâu, không phải ngân hàng di động của bà.
Tuấn im lặng rất lâu, rồi nói khẽ:
– Anh xin lỗi. Anh sẽ nói chuyện với mẹ.
Tối hôm đó, khi tôi về nhà, mẹ chồng ngồi trong phòng khách, mặt trầm ngâm. Bà không mắng, chỉ nói nhỏ:
– Hôm nay tôi hơi quá lời. Tôi chỉ muốn giữ thể diện một chút.
Tôi đáp nhẹ:
– Con hiểu, mẹ là người làm kinh doanh, cần thể diện. Nhưng đôi khi, thể diện thật sự không nằm ở chỗ ai trả tiền, mà là ở cách mình đối xử với người khác.
Bà nhìn tôi thật lâu. Lần đầu tiên, ánh mắt ấy không còn cay nghiệt nữa, mà có chút gì đó như thừa nhận.
Từ hôm ấy, bà thay đổi. Không còn sai khiến tôi vô lý, cũng không còn khoe khoang về tiền bạc. Thi thoảng bà còn chủ động hỏi han, rủ tôi đi chợ, dạy nấu ăn.
Tuấn nhìn tôi cười:
– Em đúng là khiến mẹ phải “nể”.
Tôi chỉ mỉm cười. Bởi tôi hiểu rằng: khi một người phụ nữ biết đứng thẳng lưng và nói “không” đúng lúc, đó không phải là sự hỗn hào, mà là cách để giữ lấy phẩm giá của mình.
Còn mẹ chồng tôi, có lẽ cũng nhận ra rằng — thể diện thật sự của một người phụ nữ không nằm ở buổi tiệc 5 sao, mà nằm ở cách bà đối diện với con dâu trong sự tôn trọng.




Nước chanh muối có tác dụng diệt khuẩn, giúp giải độc gan, tăng lượng enzyme có lợi trong cơ thể.




