Tác giả: admin

  • Em chồng đang học Đại học ở với vợ chồng tôi trong căn chung cư 2 ngủ nhưng cứ hễ vợ chồng tôi đi làm em lại dẫn bạn trai về, đụng đến em đòi ra riêng thế rồi 3 tháng sau

    Em chồng đang học Đại học ở với vợ chồng tôi trong căn chung cư 2 ngủ nhưng cứ hễ vợ chồng tôi đi làm em lại dẫn bạn trai về, đụng đến em đòi ra riêng thế rồi 3 tháng sau

    Căn chung cư 2 phòng ngủ tưởng chừng là tổ ấm yên bình của vợ chồng tôi, nhưng từ ngày em chồng chuyển lên học Đại học và ở cùng, không khí trong nhà ngày càng nặng nề.

    Mỗi khi tôi và chồng đi làm, em lại dẫn bạn trai về. Lần đầu, tôi nghĩ chắc chỉ ghé chơi. Lần thứ hai, thứ ba… rồi liên tục, tôi bắt đầu thấy khó chịu. Có hôm về sớm, vừa mở cửa đã thấy đôi giày nam lạ đặt chình ình ngoài cửa, tiếng cười nói ríu rít vọng ra từ phòng em chồng.

    Tối hôm đó, tôi lấy hết bình tĩnh:

    “Em này, chị nói thật nhé. Em còn đi học, chuyện dẫn bạn trai về nhà thường xuyên như thế này không hay đâu. Hơn nữa, đây là nhà riêng của vợ chồng chị, có những quy tắc cần tôn trọng.”

    Em chồng đang tô son soi gương, nghe xong quay phắt lại, ánh mắt đầy thách thức:

    “Chị nhắc nhở ai chứ nhắc nhở em thì thừa rồi. Nhà này anh em mua, chứ có phải của chị đâu mà chị lớn tiếng?”

    Tôi nghẹn họng, tim đập dồn dập.

    “Nhà của vợ chồng chị, tức là cả anh em và chị cùng chung. Chị có quyền nói, em đừng hỗn.”

    Cô ta cười khẩy:

    “Chung á? Chị lấy anh tôi thì mặc nhiên được ở nhờ thôi. Chị đừng có ảo tưởng mình là bà chủ.”

    Tôi run lên vì tức, tay siết chặt cái cốc suýt rơi xuống sàn. Đúng lúc đó, chồng tôi bước ra, sắc mặt lạnh băng:

    “Em vừa nói cái gì? Lặp lại xem.”

    Em chồng thoáng giật mình nhưng vẫn cố vênh mặt:

    “Em chỉ nói sự thật. Nhà này đứng tên anh, không có tên chị ấy.”

    Không khí trong phòng đặc quánh. Tôi nhìn chồng, thấy gân xanh nổi đầy trán. Anh tiến lại gần em, giọng gằn từng chữ:

    “Nếu còn coi đây là nhà, thì phải tôn trọng vợ tôi. Còn không thì từ mai xách đồ đi, tôi không ép.”

    Em chồng đứng chết lặng vài giây, rồi bất ngờ hét lên:

    “Anh vì vợ mà đuổi em? Được! Mai em dọn, để xem khi không có em, chị ta còn giữ được anh lâu không!”

    Cánh cửa phòng em chồng đóng sầm lại, để lại một khoảng lặng nặng nề đến nghẹt thở. Tôi ngồi phịch xuống ghế, lòng dậy sóng: hóa ra chỉ vì một câu “nhà anh mua” mà khoảng cách chị dâu – em chồng lại biến thành vực thẳm.

    Đúng như lời hứa trong cơn giận dữ, hôm sau em chồng xách vali ra khỏi nhà. Chồng tôi im lặng, còn tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ ít nhất từ nay không phải sống chung trong bầu không khí nặng nề nữa. Nhưng tôi đâu ngờ, sóng gió thật sự mới chỉ bắt đầu.

    Ba tháng sau, một buổi tối chồng tôi đang rửa bát thì chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là giọng mẹ chồng, the thé đầy tức giận:

    “Anh chị giỏi lắm! Em nó đi khỏi nhà mà không ai thèm quan tâm. Bây giờ nó bụng mang dạ chửa, thằng kia thì bỏ chạy. Người ta biết chuyện cười vào mặt cả họ đấy. Tôi hỏi hai đứa: anh chị định tính sao?”

    Tôi choáng váng, tay run lên.

    “Mẹ ơi, em ấy trưởng thành rồi, đi đâu, quen ai là quyền của em ấy. Chúng con có cấm đoán gì đâu mà giờ đổ lỗi hết lên đầu chúng con?”

    Bà gào lên trong điện thoại:

    “Không biết bảo ban, không biết giữ em! Nó gọi cho tôi khóc cả đêm, bảo bị chị ghét bỏ, đuổi ra đường. Nếu chị làm chị dâu tử tế, nó đã không ra nông nỗi này!”

    Tôi nghẹn lại, nước mắt ứa ra vì ấm ức. Chồng tôi giật điện thoại, giọng dằn từng chữ:

    “Mẹ, con nói lần cuối. Nó tự ý bỏ đi, tự chọn bạn trai, tự gây ra chuyện. Vợ con không có lỗi. Nếu mẹ còn quy chụp như thế, thì đừng mong con im lặng nữa!”

    Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi tiếng nấc nghẹn truyền đến. Tôi biết mẹ chồng vừa thương con gái vừa giận vợ chồng tôi.

    Đêm hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ được. Cảnh tượng em chồng bụng bầu, một mình đối diện với sự ruồng bỏ cứ ám ảnh. Tôi giận em, nhưng cũng xót xa. Tôi lo sợ từ đây gia đình chồng sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt khác – ánh mắt trách móc, coi tôi là nguyên nhân khiến em chồng sa ngã.

  • Người vợ sinh con trai da đen, bị chồng bỏrơi… và 20 năm sau, điều không tưởng xảy ra…

    Người vợ sinh con trai da đen, bị chồng bỏrơi… và 20 năm sau, điều không tưởng xảy ra…

    “Ngày cô sinh con, thay vì nụ cười hạnh phúc, chồng cô nhìn đứa bé rồi quay lưng bỏ đi. Một câu nói lạnh lùng như nhát dao: ‘Đây không phải con tôi’. Hai mươi năm sau, anh ta đứng chết lặng trước cửa nhà… khi thấy chàng trai cao lớn, da ngăm đen ấy bước ra và gọi cô bằng một từ khiến anh nghẹn ngào…”

    Mai và Hoàng cưới nhau sau 3 năm yêu. Cả làng đều bảo họ là cặp đôi trời sinh: Hoàng cao ráo, điển trai; Mai dịu dàng, đảm đang. Khi biết Mai mang thai, Hoàng như người trên mây, chăm sóc vợ từng chút. Anh đếm từng ngày đến lúc được bế con.

    Nhưng hôm sinh nở, bệnh viện vang tiếng khóc chào đời của một bé trai… có làn da đen nhẻm. Ban đầu, Mai nghĩ do ánh đèn phòng sinh. Nhưng khi y tá bế con đến, Hoàng sững sờ. Anh nhìn Mai, rồi nhìn con, gương mặt chuyển từ ngỡ ngàng sang giận dữ.

    “Đây… không phải con tôi!” – Anh hét lên trước mặt mọi người. Dù bác sĩ giải thích có những trường hợp gene di truyền từ thế hệ trước, Hoàng vẫn bỏ ngoài tai. Anh nói mẹ mình là da trắng, cha mình cũng thế, làm sao con lại đen như vậy?

    Vài ngày sau, Hoàng biến mất khỏi cuộc đời Mai. Không một cuộc gọi, không một lời xin lỗi. Chỉ để lại tờ giấy ly hôn lạnh lùng. Gia đình Hoàng cũng cắt đứt liên lạc. Người ta bàn tán, mỉa mai Mai khắp xóm. Cô vừa sinh con, vừa chịu tiếng xấu “phản bội chồng”.

    Mai ôm con trai vào lòng, nước mắt rơi không ngừng. Cô đặt tên con là Nam, mong con sau này sẽ mạnh mẽ như phương Nam đầy nắng gió. Từ đó, Mai vừa làm mẹ vừa làm cha, lao động bất kể mưa nắng để nuôi Nam lớn lên.

    Cuộc sống của Mai là chuỗi ngày vất vả. Cô làm đủ nghề: bán rau ngoài chợ, phụ hồ, rửa bát thuê… Chỉ cần có tiền mua sữa, mua sách cho Nam, cô không ngại bất cứ việc gì. Nam lớn lên khỏe mạnh, thông minh, lại hiền lành. Dù bạn bè nhiều lần trêu chọc vì làn da khác biệt, cậu chỉ cười: “Da con giống ông ngoại mà, mẹ nhỉ?” – câu nói khiến Mai vừa thương vừa xót.

    Nam học giỏi, giành nhiều học bổng. Cậu mê bóng rổ, chiều cao vượt trội, thân hình rắn rỏi. Mai luôn dặn: “Con không cần giỏi nhất, chỉ cần sống tử tế”. Nam nghe lời, giúp mẹ mọi việc, từ xách hàng ngoài chợ đến sửa mái nhà dột.

    Năm Nam 18 tuổi, cậu đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, Mai khóc. Không phải vì buồn, mà vì hai mươi năm cố gắng của mẹ con đã được đền đáp. Cô nghĩ, quá khứ đã ngủ yên…

    Nhưng một buổi chiều, khi Mai vừa dọn hàng xong, một người đàn ông đứng trước mặt cô. Mái tóc điểm bạc, gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt quen thuộc. Hoàng. Sau hai mươi năm, anh trở lại. Anh nói: “Mai… anh muốn gặp con”.

    Mai lặng người. Hoàng kể, suốt nhiều năm qua, anh sống ở nước ngoài, mang theo day dứt. Anh đã làm xét nghiệm ADN trong im lặng, bằng cách lấy mẫu tóc Nam từ một người bạn. Kết quả khẳng định: Nam chính là con ruột của anh.

    Anh nói, năm đó vì quá sốc và nghe lời gièm pha của gia đình nên đã bỏ đi. Giờ, khi bệnh tim trở nặng, anh chỉ mong được nhìn con một lần. Mai im lặng thật lâu, rồi gọi Nam ra. Chàng trai cao lớn bước ra, nhìn người đàn ông lạ.

    “Nam… đây là bố con.” – Mai nói, giọng run run. Nam ngỡ ngàng, rồi lặng lẽ tiến lại. Hoàng bật khóc, quỳ xuống: “Bố xin lỗi…”. Và điều không tưởng xảy ra: Nam đỡ ông dậy, ôm chặt, nói: “Con không nhớ chuyện xưa. Con chỉ biết… con có bố”.

    Giọt nước mắt của cả ba hòa vào nhau. Làng xóm chứng kiến cảnh ấy, ai cũng lặng im. Hai mươi năm hiểu lầm, oán hận… cuối cùng tan biến trong vòng tay của tình thân.

  • Chồng tôi làm nghề lái taxi công nghệ, quanh quẩn trong thành phố. Gần sáng mới về, ngày nào cũng vậy. Tôi cứ nghĩ anh chạy đêm đông khách, ai ngờ

    “Chồng làm nghề lái taxi quanh thành phố, ngày nào cũng gần sáng mới về nhà. Tưởng chồng đông khách, ai ngờ ngày nhận lương chỉ được vỏn vẹn 7 triệu đồng. Đêm nọ, tôi gửi con cho bà ngoại, đeo khẩu trang kín mặt, giả vờ gọi đặt chuyến. Ai ngờ khi chiếc taxi vừa đến nơi, mở cửa xe ra, tôi rùng mình khi thấy thứ bên trong…”

    Tôi tên Lan, 32 tuổi, nhân viên văn phòng ở quận Gò Vấp, Sài Gòn. Chồng tôi – Hùng – trước đây từng làm nhân viên kỹ thuật, nhưng sau đợt công ty cắt giảm nhân sự sau dịch, anh chuyển sang chạy taxi công nghệ.

    “Chạy ban ngày không ăn thua em ơi, phải chạy ban đêm mới có khách sộp,” anh giải thích khi tôi gặng hỏi vì sao cứ hơn 3 giờ sáng mới về đến nhà.

    Ban đầu tôi tin anh. Những ngày đầu, tiền về ổn định, dù không nhiều nhưng cũng đủ chi tiêu trong lúc tôi chưa xin được việc mới. Thế nhưng vài tháng sau, tiền nong bắt đầu eo hẹp. Hùng vẫn đi sớm về khuya, nhưng tháng nào cũng chỉ mang về chưa tới 7 triệu.

    “Khách ít, xăng tăng, lại phải nộp phần trăm cho hãng,” anh nói, mắt không dám nhìn thẳng vào tôi.

    Tôi bắt đầu sinh nghi. Có gì đó không đúng. Tôi từng nghe vài chị đồng nghiệp cũ bảo: “Đàn ông chạy taxi đêm, không say xỉn thì cũng… dính cái kia.” Tôi gạt đi, không tin chồng mình như vậy. Hùng hiền lành, ít nói, thương con lắm. Nhưng linh cảm phụ nữ không bao giờ sai.

    Tối hôm đó, tôi đưa bé Bin qua nhà bà ngoại. Lấy lý do phải làm thêm giờ, tôi ở lại thành phố, thuê một phòng nghỉ tạm trong hẻm nhỏ đường Cách Mạng Tháng Tám.

    Tôi tạo tài khoản giả, lên ứng dụng gọi taxi. Tôi căn giờ đúng 11 giờ đêm – giờ Hùng thường bảo bắt đầu có khách nhiều – rồi nhập điểm đón ở gần công viên Lê Thị Riêng.

    Lúc xe đến, tôi nín thở bước tới. Biển số quen quen. Ánh đèn trong xe hắt ra nhạt nhòa, nhưng tôi vẫn nhận ra cái dáng quen thuộc đang ngồi sau vô lăng.

    Đúng là Hùng.

    Tôi kéo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, đội mũ lưỡi trai sụp xuống. Khi cánh cửa xe mở ra, tôi suýt bật khóc.

    Ghế sau… bừa bộn. Có mấy tờ khăn giấy ướt, hộp bao cao su vứt lăn lóc dưới sàn. Mùi nước hoa rẻ tiền pha lẫn mùi khói thuốc xộc vào mũi tôi. Còn có… mùi gì đó ngai ngái, khó tả.

    Tôi bước vào xe, ngồi im như tượng. Hùng không nhận ra tôi. Anh hỏi bằng giọng lơ đãng:

    “Chị đi đâu?”

    “Dẫn tôi tới khách sạn H.T đường Lý Thường Kiệt,” tôi cố tình nói nhỏ, giọng khàn xuống.

    Anh gật đầu, không hỏi thêm.

    Trên đường đi, anh bật nhạc. Một bài bolero quen thuộc vang lên: “Ai cho tôi tình yêu để làm thơ nồng say…”

    Tôi nghiến răng, tay siết chặt chiếc túi xách. Xe dừng trước khách sạn nhỏ, ánh đèn mờ mờ đỏ đỏ phản chiếu xuống lề đường. Tôi lấy điện thoại, chuyển khoản 150 nghìn, rồi bước xuống.

    Tôi đứng khuất trong bóng tối, nhìn chiếc taxi rời đi. Không lâu sau đó – chỉ khoảng 15 phút – chiếc xe quay lại. Một cô gái mặc váy ngắn, son đỏ chót, tay xách túi nhỏ bước lên. Tôi nhận ra cô ta. Một trong số những người từng hay cười cợt với Hùng qua Facebook mà tôi từng tra ra, nhưng anh bảo chỉ là bạn thời phổ thông.

    Tôi thấy mình nghẹt thở. Tim đập loạn. Không còn nghi ngờ gì nữa.

    Tôi bắt đầu theo dõi Hùng mỗi đêm.

    Tôi xin nghỉ làm vài ngày, thuê một căn phòng nhỏ gần nơi anh hay đón khách, sống như cái bóng. Tôi thuê cả người quen làm bên dịch vụ theo dõi – anh ta gắn thiết bị định vị vào xe của Hùng, báo cho tôi lộ trình từng ngày.

    Kết quả chẳng mấy khác biệt so với đêm hôm đó. Những chuyến đón – trả khách kỳ lạ. Những đoạn dừng bất thường ở khách sạn, nhà nghỉ. Những cô gái ăn mặc thiếu vải bước lên xe, không chỉ vào ban đêm mà cả ban chiều.

    Nhưng đêm thứ ba là lúc tôi phát hiện ra mọi chuyện còn tệ hơn mình tưởng.

    Hôm ấy, tôi theo anh tới một con hẻm nhỏ quận 10. Xe đỗ trước một căn nhà cấp bốn, cũ kỹ. Từ trong nhà, một người đàn ông mặc áo trắng bước ra, tay ôm cái túi đen.

    Hùng mở cốp xe. Người đàn ông lén lút nhét túi vào đó rồi bước đi nhanh như trốn chạy. Chiếc xe lập tức lăn bánh.

    Tôi đi theo.

    Xe chạy ra hướng QL1A, rồi rẽ vào khu công nghiệp Tân Bình. Hùng dừng xe, mở cốp, đưa cái túi cho một người khác.

    Tôi giơ điện thoại chụp lại, phóng to: bên hông túi là ký hiệu đỏ – hình con rồng quấn quanh chữ “S” – biểu tượng tôi từng thấy trên báo, liên quan đến một đường dây phân phối hàng lậu.

    Không chỉ là chuyện gái gú.

    Hùng còn đang dính vào thứ nguy hiểm hơn nhiều.

    Tối hôm đó, tôi về nhà, mở điện thoại xem ảnh chụp. Tim đập loạn xạ. Tôi phải làm gì? Gọi công an ư? Đối đầu với anh ấy sao?

    Sáng hôm sau, khi Hùng trở về nhà, tôi đứng chờ ở cửa.

    “Anh có gì muốn nói với em không?”

    Hùng giật mình, rồi im lặng.

    Tôi giơ điện thoại lên, mở tấm ảnh chụp chiếc túi trong cốp xe.

    Gương mặt anh tái đi. Rồi… anh gục xuống ghế, ôm đầu.

    “Anh nợ nần. Bọn cho vay nặng lãi dọa chém. Anh bị ép… Nếu không chở hàng cho tụi nó, anh sẽ chết. Chúng sẽ đến tìm em với Bin…”

    Tôi không biết nên khóc hay hét lên. Bao nhiêu niềm tin sụp đổ. Nhưng tôi hiểu: mọi thứ chưa kết thúc. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

    Căn phòng im lặng như tờ. Chồng tôi – Hùng – vẫn gục đầu trên ghế, hai bàn tay run rẩy ôm lấy mặt. Tôi đứng trước anh, điện thoại vẫn mở tấm hình chụp chiếc túi lạ. Trong tôi là cơn lốc hỗn độn: tức giận, thương hại, lo sợ.

    “Em định làm gì?” – Hùng ngẩng lên, mắt đỏ hoe.

    “Câu đó… phải để em hỏi anh mới đúng.” – Tôi thở ra, chậm rãi ngồi xuống.

    Anh bắt đầu kể, như thể cuối cùng cũng buông bỏ cái gánh nặng đè lên vai bấy lâu nay.

    Sau đợt thất nghiệp, Hùng vay tiền mở tài khoản xe công nghệ. Ban đầu mọi thứ ổn, nhưng rồi anh lao vào cá độ bóng đá – ban đầu là vài trăm, sau là vài triệu. Chỉ một tháng, nợ chồng nợ. Lũ cho vay nặng lãi đến tận nhà đe dọa, hắn bắt đầu làm việc cho một tên tên Tý “mắt hí” – kẻ cầm đầu đường dây vận chuyển hàng lậu nội thành: thuốc lá lậu, hàng Trung Quốc không hóa đơn, thậm chí cả thuốc hướng thần trá hình.

    Tý hứa “chỉ là tạm thời”, nhưng dần dần Hùng bị kéo sâu vào.

    “Tụi nó biết hết về em, về con. Anh không dám dừng. Không dám nói. Cũng không thể xin lỗi em…”

    Tôi lặng đi. Bao nhiêu câu hỏi về tình nghĩa, về trách nhiệm, về gia đình hiện ra trong đầu. Nhưng lý trí mách bảo tôi: nếu im lặng, tôi sẽ đưa cả bản thân và con trai vào nguy hiểm.

    Tối hôm đó, tôi không ngủ. Tôi lục lại toàn bộ ảnh, tin nhắn, định vị, video quay từ những đêm theo dõi. Tôi lưu hết vào một ổ cứng, cất vào két. Tôi biết: giờ mình phải chọn phe.

    Ngày hôm sau, tôi gọi cho một người bạn cũ: Minh – phóng viên điều tra của một tờ báo lớn ở Sài Gòn, người từng viết loạt bài phanh phui đường dây mại dâm cao cấp. Tôi kể hết, gửi dữ liệu, nhờ Minh chuyển cho công an qua đường nội bộ. Tôi không thể ra mặt tố cáo, vì Hùng vẫn chưa thoát khỏi tay tụi Tý. Nhưng tôi có thể khiến họ bị lộ.

    Ba ngày sau, một cuộc vây bắt diễn ra ở quận Bình Tân, khi Hùng vừa giao một kiện hàng cho đồng bọn. Cảnh sát ập đến. Trong cốp xe, không chỉ có hàng lậu – mà còn phát hiện cả bảng danh sách khách quen của tụi Tý, gồm nhiều tài xế bị ép vận chuyển.

    Tin tức lên báo. Tên Tý “mắt hí” bị bắt. Cả đường dây sụp đổ.

    Nhưng… Hùng cũng không thoát.

    Anh bị đưa về đồn công an. Dù không bị khởi tố với vai trò chủ mưu, nhưng việc tiếp tay vận chuyển hàng lậu có tổ chức khiến anh phải đối diện với án treo, nộp phạt hành chính, và phải cam kết tham gia cải tạo lao động cộng đồng trong 12 tháng.

    Một tuần sau khi Hùng được tại ngoại tạm thời, tôi đưa cho anh một tờ giấy. Đó là đơn ly hôn.

    “Em không hận anh. Nhưng em không thể sống với một người mà em không còn tin được. Em cần một môi trường an toàn cho con. Em cần một khởi đầu mới.”

    Hùng không nói gì. Anh gật đầu, chậm rãi ký tên. Tôi không khóc. Cảm xúc tôi như đã vắt cạn sau những đêm dài thức trắng vì đau và sợ.

    Trước khi rời khỏi căn nhà chung, anh nhìn tôi một lần cuối.

    “Cảm ơn em… vì đã cứu anh khỏi vực thẳm. Nếu một ngày nào đó, em cần anh… chỉ cần nhắn. Anh sẽ không để em thất vọng lần nữa.”

    Một năm sau…

    Tôi chuyển về sống gần nhà mẹ, xin lại được công việc cũ ở một công ty xuất nhập khẩu. Bin nay đã vào lớp 1, ngoan và hiếu động.

    Tôi nghe nói Hùng đang làm ở một trung tâm bảo trì xe máy, ăn lương theo giờ, sống giản dị, không còn dính líu đến bất kỳ ai trong quá khứ. Thỉnh thoảng, anh ghé thăm con, đúng hẹn, đúng giờ, lặng lẽ mang theo vài món quà nhỏ. Tôi để anh làm vậy – không phải vì tôi còn yêu – mà vì tôi biết: thằng bé cần có cha.

    Mỗi lần nhìn ánh mắt Bin sáng lên khi thấy cha nó đến, tôi lại thầm mong: Giá như những chuyến xe đêm năm xưa… chỉ là những chặng mưu sinh bình thường, như bao người chồng khác.

  • Ly hôn, chồng cho tôi ra đi tay trắng, nửa năm sau anh ta phải chuyển cho tôi 1 tỷ vì 1 cuộc gọi

    Ly hôn, chồng cho tôi ra đi tay trắng, nửa năm sau anh ta phải chuyển cho tôi 1 tỷ vì 1 cuộc gọi

    “Ngày ký đơn ly hôn, anh ta cười và bảo tôi nên cảm ơn vì còn được ra đi trong im lặng. Tôi không lấy được nhà, không lấy được xe, thậm chí cả con cũng không. Sáu tháng sau, chỉ một cuộc gọi của tôi đã khiến anh phải chuyển khoản một tỷ, không thiếu một đồng.”

    Tôi là Linh, 32 tuổi, từng là một nhân viên kế toán trong một công ty tư nhân nhỏ ở quận 3. Tôi quen Minh năm 27 tuổi, lúc anh ta đang điều hành một chuỗi cửa hàng phụ kiện điện thoại. Khi ấy, tôi nghĩ mình may mắn gặp được người đàn ông tài giỏi, chín chắn. Minh hơn tôi 5 tuổi, nói chuyện khéo léo, biết chiều phụ nữ. Anh ta từng bảo:

    “Lấy anh, em chỉ việc sống sung sướng. Đàn bà mà nghĩ đến tiền nhiều thì chẳng giữ được đàn ông.”

    Tôi ngu ngốc tin rằng mình là ngoại lệ.

    Ba năm sau cưới, tôi nghỉ việc, ở nhà sinh con. Mọi khoản chi tiêu đều phụ thuộc vào Minh. Tôi không có tên trên sổ đỏ, sổ tiết kiệm cũng đứng tên anh. Xe ô tô là anh mua trước hôn nhân. Tất cả tài sản đều “ngẫu nhiên” rơi vào vùng xám mà luật khó chạm đến.

    Rồi đến một ngày, tôi phát hiện Minh ngoại tình. Không chỉ một người, mà nhiều người – từ thư ký đến một cô sinh viên mới ra trường. Tôi làm ầm lên. Đáp lại, anh ta lạnh lùng nói:

    “Muốn ly hôn thì ký đi. Nhà là của anh, xe là của anh. Em nuôi con không nổi đâu, để anh nuôi.”

    Tôi sốc đến nghẹn lời. Tôi từng bỏ cả tuổi trẻ để tin vào tình yêu và sự hi sinh. Nhưng toà xử, đúng như anh ta nói: nhà là tài sản riêng, xe mua trước hôn nhân, con được giao cho người có điều kiện kinh tế. Tôi ra đi với vài bộ quần áo, chút tiền tiết kiệm ít ỏi và một trái tim nát vụn.

    Tôi về quê ở Tiền Giang một thời gian, sống nhờ nhà ba mẹ. Đêm nào cũng nằm khóc. Nhưng một hôm, má tôi nhìn thẳng vào mắt tôi và bảo:

    “Thay vì khóc, sao không đứng lên? Con từng là người học giỏi nhất trường. Giờ chẳng lẽ để thằng đàn ông đó cười vào mặt?”

    Câu nói đó như cái tát thức tỉnh tôi. Tôi bắt đầu học lại. Tôi đăng ký một khoá học về digital marketing online, rồi xin làm freelance. Ban đầu là viết content thuê, sau nhận thêm chạy quảng cáo Facebook cho một shop quần áo ở TP.HCM. Tiền không nhiều, nhưng tôi thấy mình đang đi lên.

    Ba tháng sau, tôi gặp lại Phương – bạn đại học cũ, giờ đang làm trong ngành công nghệ. Phương ngạc nhiên khi biết tôi đã ly hôn. Cô ấy giới thiệu tôi vào nhóm khởi nghiệp nho nhỏ, nơi những người phụ nữ từng bị tổn thương đang tìm cách làm lại. Tôi học được nhiều thứ, đặc biệt là về số hóa dữ liệu cá nhân, công nghệ theo dõi và điều tra kỹ thuật số.

    Trong lúc tình cờ xem lại điện thoại cũ, tôi phát hiện những tin nhắn và ảnh cũ mà Minh từng gửi cho người tình – trong đó có vài đoạn rất nhạy cảm, đề cập đến việc trốn thuế và ghi chép tài chính ngoài sổ sách của hệ thống cửa hàng anh ta.

    Tim tôi đập mạnh. Bản tính kế toán trong tôi trỗi dậy. Tôi nhận ra: mình từng quản lý công việc kế toán sơ cấp cho anh ta thời mới cưới. Tôi vẫn còn lưu vài file ghi chép, bảng excel, thậm chí hóa đơn đỏ bị bỏ sót.

    Tôi chợt hiểu: có thể lúc ly hôn tôi trắng tay, nhưng nếu tôi có bằng chứng kinh doanh phi pháp, thì tôi có thể khiến anh ta phải quỳ gối.

    Tôi bắt đầu thu thập tài liệu, ghi chép lại từng dòng tin nhắn, email, đối chiếu với các báo cáo tài chính công khai của công ty anh ta. Tất cả đều chỉ ra một điều: Minh đã trốn thuế hàng tỷ đồng, chưa kể việc trả lương nhân viên không khai báo, lách luật thuế thu nhập doanh nghiệp.

    Tôi đem tài liệu cho Phương xem. Cô ấy ngạc nhiên:

    “Cái này không chỉ tố cáo được với cơ quan thuế mà còn có thể xử lý hình sự.”

    Tôi không muốn anh ta ngồi tù. Tôi không cần nhiều. Tôi chỉ muốn một sự công bằng – để anh ta hiểu cảm giác mất trắng là thế nào.

    Tôi hẹn anh ta qua điện thoại, không nói lý do. Anh ta nghe giọng tôi còn bật cười:

    “Em gọi nhầm số à?”

    Tôi bình tĩnh, gửi một file PDF. Đó là bản tóm tắt toàn bộ bằng chứng tôi có: hình ảnh hóa đơn giả, lịch sử chuyển khoản nội bộ, trích xuất tin nhắn tình nhân. Đính kèm là câu nói duy nhất tôi gửi:

    “Chuyển cho tôi 1 tỷ trong 24 giờ, hoặc tôi gửi file này cho cơ quan thuế và Cục Cảnh sát Kinh tế.”

    10 phút sau, anh ta gọi lại, giọng run:

    “Em muốn gì? Tống tiền à?”

    Tôi cười:

    “Không, chỉ muốn nhắc anh nhớ – có những cái giá anh phải trả bằng tiền, nếu không thì bằng tự do.”

    24 giờ sau, tài khoản của tôi có 1 tỷ, chuyển từ một tài khoản công ty con của Minh. Không lời nhắn, không xin lỗi. Chỉ một khoản tiền – cái giá của một cuộc đời mà anh ta tưởng đã giẫm đạp không thương tiếc.

    Tôi không hề dùng số tiền đó cho bản thân. Một phần tôi gửi về cho ba mẹ. Một phần tôi góp vào quỹ khởi nghiệp cho phụ nữ đơn thân mà Phương lập ra. Phần còn lại, tôi gửi ngân hàng – không phải để tiêu xài, mà là để tự nhắc mình: tôi đã từng ngã, nhưng tôi không gục.

    Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ trả đũa. Nhưng cuộc sống này đôi khi cần một cú phản đòn để người ta biết đâu là giới hạn. Minh không vào tù, nhưng tôi biết, từ giờ anh ta sẽ không bao giờ dám coi thường phụ nữ – đặc biệt là một người vợ cũ mà anh ta từng nghĩ không có gì trong tay.

  • Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm

    Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm

    Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm vì nghĩ cháu đã ổn định. Nhưng không lâu sau, nó kể rằng mình quen một người đàn ông, là chủ một tiệm gà rán lớn, tuy đã 70 tuổi và có con riêng nhưng sở hữu khối tài sản kếch xù. Con muốn kết hôn, mặc cho tôi và chồng ra sức ngăn cản.

    “Con biết người ta lớn tuổi, nhưng ông ấy tử tế và thương con. Sau này mẹ sẽ hiểu, con chỉ muốn tốt cho gia đình mình thôi.”

    Rồi nó khăn gói sang nhà người ta làm dâu, mang theo tất cả hy vọng và quyết tâm. Trước khi đi, con đưa tôi một chiếc túi đỏ nhỏ, nắm chặt tay tôi dặn:

    “Mẹ giữ cái này, nhưng hai năm nữa hãy mở. Con hứa lúc đó cả nhà mình sẽ không phải lo nghĩ gì nữa.”

    Tôi cầm chiếc túi, lòng đầy lo lắng nhưng vẫn tôn trọng quyết định của con. Từ đó, nó dường như sống một cuộc đời khác: không còn gọi điện thường xuyên, chỉ nhắn vài dòng ngắn ngủi rằng mình ổn.

    Nhưng chưa đầy nửa năm sau, một buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ Đại sứ quán Hàn Quốc. Giọng người cán bộ ngập ngừng, báo tin dữ:

    “Gia đình nên chuẩn bị sang nhận thi thể. Con gái bà bị phát hiện tử vong trong căn nhà riêng. Cảnh sát đang điều tra nguyên nhân.”

    Tôi rụng rời tay chân, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Đến lúc hoàn hồn, tôi vội mở chiếc túi đỏ mà con đưa trước đó, như một cách tìm câu trả lời. Bên trong, không phải tiền hay tài liệu gì quan trọng như tôi nghĩ, mà là… một cuốn sổ nhật ký và một bức thư.

    Dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy như vết dao cứa vào tim tôi:

    “Mẹ ơi, nếu mẹ đọc được những dòng này, nghĩa là con đã không thể sống cuộc đời mà con mong muốn. Ông ấy không yêu con, ông chỉ cần một người phục vụ cho đến cuối đời. Căn nhà sang trọng, tài sản kếch xù đều là cái bẫy. Con muốn thoát ra nhưng không kịp. Nếu con không còn, hãy dùng nhật ký này để đòi lại công bằng cho con. Con xin lỗi mẹ…”

    Tôi run rẩy mở cuốn nhật ký. Trong đó là những dòng chữ đầy uất hận: ông ta không chỉ kiểm soát từng bước đi của con, mà còn đối xử tàn nhẫn, bắt con ký vào những giấy tờ để chuyển toàn bộ tài sản của con cho gia đình ông ta.

    Tôi ngã quỵ xuống sàn, đau đớn tột cùng. Con gái tôi – vì một giấc mộng đổi đời – đã đánh đổi cả mạng sống của mình. Nhưng tôi quyết tâm: dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải đòi lại công bằng cho con.

  • Giữa trưa, mẹ chồng gọi tôi 30 cuộc giụ//c mau đến khách sạn 5 sao có việc.

    Giữa trưa, mẹ chồng gọi tôi 30 cuộc giụ//c mau đến khách sạn 5 sao có việc.

    Tôi là Vy, 32 tuổi, kết hôn được ba năm. Cuộc hôn nhân của tôi không thiếu vật chất, chỉ thiếu một điều — sự tôn trọng từ mẹ chồng.

    Chồng tôi – Tuấn – là trưởng phòng một công ty lớn, còn mẹ anh, bà Lành, là người phụ nữ mạnh mẽ, làm kinh doanh, rất sĩ diện. Trong mắt bà, thể diện quan trọng hơn tất cả.

    Từ ngày tôi làm dâu, bà luôn chê bai: nào là tôi không biết chiều chồng, không giỏi ăn nói, và đặc biệt, “con gái nhà giàu chỉ biết tiêu tiền”. Tôi cố chịu đựng, vì nghĩ làm dâu thì nên nhẫn nhịn. Nhưng hôm ấy, tôi hiểu rằng có những giới hạn không thể vượt qua.

    Hôm đó là một buổi trưa giữa tuần, trời nắng như đổ lửa. Tôi đang họp thì điện thoại rung liên tục – 30 cuộc gọi nhỡ từ mẹ chồng. Tôi hốt hoảng nghĩ có chuyện gì nghiêm trọng, vội xin phép rời công ty.

    – Mẹ ơi, có chuyện gì gấp vậy ạ?

    Đầu dây bên kia, giọng bà đầy gắt gỏng:

    – Cô mau đến khách sạn Grand Royal ngay! Có việc cần cô giải quyết!

    Tôi chẳng kịp hỏi thêm, bắt taxi lao đến.

    Khi đến nơi, sảnh khách sạn sang trọng rực rỡ ánh đèn. Mùi nước hoa, rượu vang và tiếng cười nói vang lên từ phòng tiệc bên trong. Tôi bước vào thì thấy mẹ chồng đang ngồi giữa một bàn tiệc lớn, xung quanh là bạn bè, đối tác của bà.

     

    Bà vừa thấy tôi liền vẫy tay, giọng đầy bề trên:

    – À, con dâu tôi đây rồi! Cô ấy làm ở ngân hàng, tài chính rành lắm!

    Mọi người nhìn tôi cười, nâng ly chúc mừng. Tôi gượng cười chào, không hiểu chuyện gì.

    Một lát sau, khi khách đã ra về, bà kéo tôi ra quầy lễ tân. Nhân viên đưa tờ hóa đơn – 300 triệu đồng, ghi rõ: “Tiệc mừng lên chức Giám đốc kinh doanh – bà Lành”.

    Tôi trố mắt:

    – Mẹ, hóa đơn này… là của bữa tiệc mừng mẹ lên chức ạ?

    – Phải! – Bà ngẩng cao đầu, giọng hả hê – Hôm nay là ngày trọng đại của tôi. Mà thẻ tôi để quên ở nhà, cô thanh toán trước đi.

    – Mẹ ơi, con đâu có biết chuyện này trước…

    – Cô làm dâu nhà này mà để tôi bị mất mặt à? – Giọng bà bắt đầu gay gắt – Hay cô tiếc tiền? Nhà cô có công ty lớn mà, chút tiền này nhằm nhò gì!

    Tôi đứng sững, xung quanh vài nhân viên lễ tân đang liếc nhìn, còn bà thì ra vẻ thách thức. Tôi cảm nhận rõ ràng, bà cố tình ép tôi trả tiền để khoe khoang với thiên hạ rằng con dâu bà “giàu có, hào phóng”.

    Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói:

    – Mẹ ạ, con sẽ thanh toán. Nhưng con cần ghi lại hóa đơn và lời mẹ xác nhận, để sau này chồng con biết, con không tự ý chi tiêu.

    – Cô… cô nói cái gì? – Mặt bà biến sắc.

    Tôi lấy điện thoại ra, mở camera, quay lại tờ hóa đơn và nói rõ ràng:

    – Ngày hôm nay, mẹ chồng con, bà Nguyễn Thị Lành, nhờ con – Nguyễn Minh Vy – thanh toán hóa đơn 300 triệu cho buổi tiệc mừng lên chức của mẹ. Con thực hiện theo yêu cầu của mẹ.

    – Cô dám quay tôi à?

    – Dạ, con chỉ sợ người khác hiểu nhầm là con tiêu tiền hoang phí, hay lấy tiền công ty của chồng. Con làm vậy là để minh bạch thôi ạ.

    Cả sảnh im phăng phắc. Nhân viên lễ tân cũng lúng túng. Mặt bà Lành đỏ bừng, giọng nghẹn lại:

    – Thôi, khỏi! Tôi tự thanh toán!

    Bà giật lại hóa đơn, lúng túng rút điện thoại gọi cho bạn thân nhờ chuyển khoản gấp. Trong khoảnh khắc đó, bà không còn vẻ kiêu hãnh thường ngày, chỉ còn lại sự bối rối và xấu hổ.

    Tôi lặng lẽ cúi đầu chào lễ tân, rồi rời khỏi khách sạn.

    Chiều hôm ấy, Tuấn gọi cho tôi, giọng đầy khó hiểu:

    – Em làm gì để mẹ tức giận vậy? Bà bảo em “bôi nhọ mẹ giữa khách sạn”?

    Tôi kể lại toàn bộ, giọng bình thản:

    – Em không có ý gì đâu. Em chỉ muốn mẹ hiểu rằng tiền không phải thước đo tình cảm. Em là con dâu, không phải ngân hàng di động của bà.

    Tuấn im lặng rất lâu, rồi nói khẽ:

    – Anh xin lỗi. Anh sẽ nói chuyện với mẹ.

    Tối hôm đó, khi tôi về nhà, mẹ chồng ngồi trong phòng khách, mặt trầm ngâm. Bà không mắng, chỉ nói nhỏ:

    – Hôm nay tôi hơi quá lời. Tôi chỉ muốn giữ thể diện một chút.

    Tôi đáp nhẹ:

    – Con hiểu, mẹ là người làm kinh doanh, cần thể diện. Nhưng đôi khi, thể diện thật sự không nằm ở chỗ ai trả tiền, mà là ở cách mình đối xử với người khác.

    Bà nhìn tôi thật lâu. Lần đầu tiên, ánh mắt ấy không còn cay nghiệt nữa, mà có chút gì đó như thừa nhận.

    Từ hôm ấy, bà thay đổi. Không còn sai khiến tôi vô lý, cũng không còn khoe khoang về tiền bạc. Thi thoảng bà còn chủ động hỏi han, rủ tôi đi chợ, dạy nấu ăn.

    Tuấn nhìn tôi cười:

    – Em đúng là khiến mẹ phải “nể”.

    Tôi chỉ mỉm cười. Bởi tôi hiểu rằng: khi một người phụ nữ biết đứng thẳng lưng và nói “không” đúng lúc, đó không phải là sự hỗn hào, mà là cách để giữ lấy phẩm giá của mình.

    Còn mẹ chồng tôi, có lẽ cũng nhận ra rằng — thể diện thật sự của một người phụ nữ không nằm ở buổi tiệc 5 sao, mà nằm ở cách bà đối diện với con dâu trong sự tôn trọng.

  • Đi làm quên tắt bếp gas, tôi vội vàng quay xe giữa đường về nhà

    Đi làm quên tắt bếp gas, tôi vội vàng quay xe giữa đường về nhà

    Hôm đó là một buổi sáng như bao ngày khác. Mai – 29 tuổi, nhân viên kế toán – vội vã chuẩn bị bữa sáng cho chồng trước khi đi làm. Cô luôn là người dậy sớm nhất nhà: nấu ăn, là quần áo, dọn dẹp, rồi mới vội vàng khoác túi ra cửa.

    Chồng cô – Tuấn – làm kinh doanh, thường về muộn. Dạo gần đây anh có vẻ xa cách, ít khi ăn sáng cùng vợ, thường viện cớ “bận họp sớm” rồi rời đi. Mai từng nghi ngờ, nhưng rồi lại tự trấn an: “Chắc anh áp lực công việc thôi.”

    Sáng hôm ấy, khi vừa đến ngã tư lớn, Mai bỗng thấy tim mình đập loạn. Trong đầu cô vụt lên một hình ảnh: bếp gas chưa tắt!
    Cô nhớ rõ lúc chiên trứng, điện thoại reo, rồi cô vội cúp gas… nhưng có chắc mình đã tắt hẳn chưa?

    Không kịp suy nghĩ, Mai quay đầu xe, phóng như bay về nhà. Trong đầu cô chỉ vang lên một ý nghĩ: “Nếu cháy nổ thì sao? Nếu hàng xóm bị ảnh hưởng thì sao?”


    Khi dừng trước cửa, cô nhận ra điều gì đó lạ lùng: cánh cổng vẫn khóa nhưng trong nhà có ánh đèn le lói – thứ ánh sáng mờ ảo hắt ra từ khe cửa phòng ngủ. “Lạ thật, rõ ràng Tuấn đã đi làm cơ mà?”

    Cô nhẹ đẩy cửa bước vào. Mùi nước hoa nồng nặc, lạ lẫm xộc vào mũi. Tiếng nói chuyện khe khẽ vang lên từ phòng ngủ. Tim Mai đập mạnh.
    Từng bước, cô tiến lại gần, bàn tay run rẩy đặt lên tay nắm cửa.

    Chỉ một khe hở nhỏ – và cô chết sững.

    Trên giường, chồng cô đang ôm một người phụ nữ lạ, quần áo vứt ngổn ngang dưới sàn. Giọng Tuấn thì thào:

    “Cô ấy ngốc lắm, vẫn tin là tôi bận họp.”

    Cả người Mai như tê dại. Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng. Trong một khoảnh khắc, cô không biết nên gào lên hay bỏ chạy. Nhưng rồi ánh mắt cô dừng lại trên… bếp gas vẫn đang cháy âm ỉ.


    Mai bước chậm rãi vào bếp, ánh lửa xanh hắt lên khuôn mặt cô nhợt nhạt. Cô nhìn nó, nhìn ngọn lửa ấy, như nhìn thấy chính cuộc hôn nhân của mình — vẫn cháy, nhưng chỉ chực tắt lịm vì thiếu hơi người chăm.

    Cô tắt bếp, thu dọn mấy món ăn nguội ngắt, rồi mở cửa ra ngoài. Không một tiếng động, không một giọt nước mắt.
    Khi Tuấn nghe tiếng cửa khép lại, anh vội lao ra, chỉ thấy căn nhà trống không và một tờ giấy gấp gọn trên bàn:

    “Anh nói tôi ngốc – có lẽ đúng.
    Nhưng nếu sáng nay tôi không quên tắt bếp gas, căn nhà này có lẽ đã nổ tung, và anh chẳng còn cơ hội phản bội ai nữa.
    Cảm ơn vì cho tôi biết mình cần phải dừng lại.”

    Tuấn ngồi sụp xuống, mặt cắt không còn giọt máu. Anh nhớ ra: van gas hôm nay rò rỉ nhẹ – anh đã định gọi thợ sửa mà quên. Nếu Mai không quay về kịp, cả hai người trong phòng kia đã không còn sống.


    Vài tháng sau, Mai dọn về sống cùng mẹ ở ngoại thành. Cô mở một quán nhỏ bán đồ ăn sáng. Mỗi sáng, tiếng xèo xèo của chảo trứng vang lên, ngọn lửa xanh lam bập bùng, nhưng lòng cô bình yên lạ thường.
    Một vị khách quen từng hỏi:

    “Sao cô cứ nhìn ngọn lửa mà cười?”
    Mai chỉ đáp khẽ:
    “Vì tôi biết, có những ngọn lửa cần tắt để cứu mình, chứ không phải để giữ người khác.”

  • Cách uống nước chanh muối vào buổi sáng làm thải độc gan, giúp eo thon, không sót ruột

    Cách uống nước chanh muối vào buổi sáng làm thải độc gan, giúp eo thon, không sót ruột

    Chanh chứa nhiều vitamin cũng như chất chống oxy hoá. Loại quả này cung cấp pectin, limonoid có tác dụng làm chậm quá trình xơ vữa động mạch, bảo vệ sức khoẻ tim mạch. Sử dụng chanh một cách hợp lý giúp bổ sung vitamin C cho cơ thể, từ đó củng cố khả năng miễn dịch.

    Nước chanh thường được mọi người pha cùng đường để làm dịu vị chua, giúp giải khát. Tuy nhiên, đường cung cấp nhiều calo, vừa làm tăng lượng đường trong máu, vừa dễ tăng cân. Sử dụng nước chanh muối loãng có thể bổ sung điện giải cần thiết cho cơ thể lúc đổ mồ hôi.

    Lợi ích của việc uống nước chanh muối vào buổi sáng

    Làm sạch ruột

    Nước chanh muối chứa flavonoid có tác dụng tiết dịch tiêu hoá, làm sạch ruột, giảm tình trạng táo bón. Bạn có thể pha một cốc nước lọc với một chút muối và thêm nước cốt chanh tươi. Ngoài ra, khi bổ sung thêm gừng vào nước chanh muối loãng cũng hỗ trợ hoạt động của dạ dày.

    Nước chanh muối có chứa flavonoid, chất này có tác dụng tiết dịch tiêu hóa, làm sạch ruột, điều trị táo bón. Để chữa táo bón, bạn có thể pha 1 cốc nước lọc cùng nửa thìa muối, sau đó vắt thêm vài giọt nước cốt chanh tươi. Bên cạnh đó, việc bổ sung gừng, chanh vào nước muối loãng cũng là một cách để điều trị đau dạ dày hiệu quả.

    Làn da trở nên sạch sẽ, mịn màng hơn

    Thần dược rẻ tiền và hiệu quả nhất trong việc dưỡng da chính là nước. Nhưng sẽ hiệu quả gấp bội nếu loại nước mà bạn dùng là nước chanh muối, chất chống oxy hóa có trong chanh sẽ tạo thành lớp màng bảo vệ, ngăn ngừa sự hình thành các nếp nhăn, cải thiện làn da trở nên mịn màng và sáng khỏe. Đặc biệt, hàm lượng vitamin C trong chanh đóng vai trò không nhỏ trong quá trình sản xuất collagen cho da – đây là loại protein quan trọng khiến da được đàn hồi và tươi trẻ.

    Nước là thần dược rẻ tiền, giúp cải thiện các vấn đề về da. Thêm nước chanh và một chút muối vào nước sẽ giúp bổ sung chất chống oxy hoá, giúp tăng cường sức khoẻ của da. Vitamin C trong chanh có vai trò quan trọng trong quá trình sản xuất collagen của da, giúp cải thiện các vấn đề về da, làm chậm quá trình lão hoá, giúp da sáng và mịn màng hơn.

    Nước chanh muối mang lại nhiều lợi ích cho sức khoẻ.

    Thải độc gan

     Nước chanh muối có tác dụng diệt khuẩn, giúp giải độc gan, tăng lượng enzyme có lợi trong cơ thể.

    Nước chanh muối có chứa nhiều axit amin có hỗ trợ việc loại bỏ vi khuẩn ra khỏi cơ thể, giúp tăng khả năng thải độc cho gan, cải thiện hoạt động của gan.

    Nước chanh muối là thức uống cực kỳ có lợi cho sức khỏe của gan vì đặc tính diệt khuẩn của cả chanh lẫn muối đều giúp cho gan giải độc, đồng thời gia tăng lượng enzyme có lợi trong cơ thể. Bên cạnh đó, trong nước chanh muối còn có chứa lượng lớn các axit amin, có khả năng loại bỏ vi khuẩn có hại ra khỏi cơ thể, do đó giúp cho khả năng thải độc của gan không bị quá tải.

    Hỗ trợ giảm cân

    Những người muốn giảm cân có thể uống một cốc nước chanh muối mỗi ngày. Chanh muối chứa chất xơ pectin có tác dụng tạo cảm giác no lâu, hạn chế thèm ăn, hỗ trợ việc giảm cân. Ngoài ra, chanh muối cũng có tác dụng hiệu quả trong việc đốt cháy mỡ thừa, có lợi cho việc giữ vóc dáng thon gọn.

    Chị em thường muốn giảm cân nhưng lại ngại vận động, vậy tại sao không hình thành thói quen uống một cốc nước chanh muối mỗi ngày. Trong chanh muối có chứa nhiều chất xơ pectin nên giúp cơ thể có cảm giác no lâu, hạn chế cảm giác thèm ăn, từ đó gián tiếp giúp giảm cân. Hơn nữa, chanh muối còn có hiệu quả trong việc tiêu đốt mỡ thừa, rất có lợi trong việc giữ gìn vóc dáng.

    Giảm đau họng

    Uống một cốc nước chanh muối ấm vào buổi sáng sẽ giúp cải thiện triệu chứng đau họng hiệu quả. Chanh và muối có tác dụng diệt khuẩn, làm dịu cổ họng, tiêu viêm. Nhờ đó, họng sẽ khoẻ hơn, không còn bị sưng đau.

    Mỗi sáng, nếu bạn hình thành thói quen uống một cốc nước ấm chanh muối sẽ làm giảm các triệu chứng đau họng hiệu quả. Lý do là vì chanh và muối đều có tính sát khuẩn, nó làm dịu cổ họng của bạn, tiêu viêm và từ đó giúp họng trở nên khỏe hơn.

    Cách uống nước chanh muối vào buổi sáng làm thải độc gan, giúp eo thon, không sót ruột

    Nguyên liệu chuẩn bị

    Để có một ly chanh muối thơm ngon, thanh mát và giàu khoáng chất, bạn cần chuẩn bị đầy đủ các nguyên liệu sau:

    Chanh muối

    • Số lượng: 1 quả chanh muối.

    • Yêu cầu: Nên dùng chanh đã ngâm tối thiểu 1–2 tháng, có vỏ vàng sậm hoặc hơi nâu, phần nước ngâm trong, không nổi váng.

    • Chanh ngâm càng lâu, vị càng dịu, ít chát và mùi thơm đặc trưng hơn.

    • Bạn có thể sử dụng chanh muối tự làm hoặc mua loại chanh muối thủ công bán sẵn tại các cửa hàng uy tín (tránh loại ngâm hóa chất, có mùi nồng bất thường).

    Nước pha

    • Chuẩn bị khoảng 200–300 ml nước ấm (40–50°C) nếu uống buổi sáng hoặc mùa lạnh.

    • Nếu muốn giải nhiệt vào mùa hè, bạn có thể dùng nước mát hoặc nước để nguội.

    • Không nên dùng nước sôi 100°C vì nhiệt độ quá cao sẽ làm bay hơi tinh dầu và làm mất hương vị tự nhiên của chanh muối.

    Chất tạo ngọt tự nhiên

    • Mật ong: 1–2 thìa cà phê (loại nguyên chất, không pha đường).

      • Mật ong giúp làm dịu vị mặn, tăng hương thơm và bổ sung enzyme, vitamin tốt cho hệ miễn dịch.

    • Hoặc đường phèn: 1–2 thìa cà phê.

      • Đường phèn tạo vị ngọt thanh, thích hợp cho những ai không dùng được mật ong.

      • Có thể nấu tan đường phèn trong nước ấm trước khi cho vào chanh muối.

    Thành phần tùy chọn (tăng hương vị)

    • Vài lá bạc hà tươi: giúp ly nước có mùi thơm mát, dễ chịu, hỗ trợ tiêu hóa.

    • Vài viên đá lạnh: nếu bạn muốn thưởng thức chanh muối mát lạnh giải khát.

    • Một lát gừng mỏng: thêm vào khi trời lạnh giúp làm ấm cơ thể, giảm ho, tiêu đờm nhẹ.

    2. Cách pha chanh muối đơn giản nhưng đúng cách

    Bước 1: Rửa và chuẩn bị chanh muối

    • Lấy 1 quả chanh muối ra khỏi hũ, rửa nhẹ dưới vòi nước sạch để loại bỏ lớp muối bám bên ngoài.

    • Dùng dao cắt đôi hoặc cắt lát mỏng để chanh dễ tiết nước cốt và tinh dầu vỏ hơn.

    • Nếu thích hương thơm đậm và vị mạnh, bạn có thể nghiền nhẹ bằng thìa ngay trong ly để ép ra tinh dầu.

    Bước 2: Thêm nước và khuấy đều

    • Rót từ từ 200–300 ml nước ấm (hoặc nước mát) vào ly có chanh muối.

    • Dùng muỗng khuấy nhẹ cho nước cốt chanh và muối hòa quyện đều trong nước.

    • Nếm thử: nếu thấy quá mặn, có thể thêm một ít nước để điều chỉnh theo khẩu vị.

    Bước 3: Làm dịu vị mặn bằng mật ong hoặc đường phèn

    • Thêm 1–2 thìa mật ong (hoặc đường phèn) vào ly chanh muối.

    • Khuấy đều đến khi tan hoàn toàn.

    • Nếu bạn pha bằng nước ấm, mật ong sẽ dễ tan hơn và vị nước sẽ thơm dịu, êm cổ họng.

    Bước 4: Thêm đá hoặc bạc hà (tùy chọn)

    • Khi uống lạnh, cho thêm vài viên đá nhỏ để tăng cảm giác sảng khoái.

    • Có thể thêm vài lá bạc hà tươi hoặc lát gừng mỏng tùy theo sở thích.

    Bước 5: Thưởng thức

    • Uống ngay sau khi pha để cảm nhận vị mặn nhẹ, chua thanh và hậu ngọt dịu của mật ong hòa quyện với mùi tinh dầu chanh.

    • Nếu uống buổi sáng, nên dùng phiên bản nước ấm – không đá để giúp thanh lọc cơ thể, kích thích tiêu hóa và hỗ trợ hệ miễn dịch.

    Những lưu ý quan trọng cần nhớ trước khi bổ sung chanh muối vào buổi sáng

    Theo lương y đa khoa Bùi Đắc Sáng (Viện hàn lâm KH&CN Việt Nam, Hội Đông y Hà Nội): Trong Đông y, quả chanh vị chua, tính mát. Người bệnh hàn âm (thiếu dương khí), lạnh trong người, thường xuyên mệt mỏi phải cẩn trọng khi uống nước chanh vì có thể khiến bệnh nặng hơn. Chẳng hạn như khiến người bệnh càng thêm lạnh, dễ mệt mỏi và bị cảm hàn, cứng các khớp ngón tay, đau dây thần kinh.

    Ngoài ra, tính chua trong chanh cũng là nguyên nhân làm viêm loét dạ dày, đại tràng nếu lạm dụng nước chanh.

    Uống nước chanh muối buổi sáng rất tốt tuy nhiên điều đó không có nghĩa rằng bạn nên uống nước muối khi bụng rỗng bởi có thể gây cao huyết áp, tổn thương thận… Bạn nên uống nước chanh muối sau khi đã uống 1 cốc nước lọc ấm hoặc sau khi đã ăn sáng khoảng 30 phút.

    Nước chanh muối nên pha trong nước muối loãng, quá nhiều muối có thể khiến thực quản, niêm mạc dạ dày bị tổn thương.

  • Lợi dụng lúc con trai đi xuất khẩu lao động, mẹ chồng ở nhà nói con dâu lên ngoại ở một thời gian cho đỡ buồn, thế là bà ta rêu rao con dâu bỏ nhà đi theo tr/ai để tiện cơ hội tìm vợ mới cho con trai..

    Lợi dụng lúc con trai đi xuất khẩu lao động, mẹ chồng ở nhà nói con dâu lên ngoại ở một thời gian cho đỡ buồn, thế là bà ta rêu rao con dâu bỏ nhà đi theo tr/ai để tiện cơ hội tìm vợ mới cho con trai..

    Ba năm trước, Hùng sang Nhật xuất khẩu lao động. Ngày anh đi, Lan tiễn chồng ra bến xe, nắm tay dặn:

    “Anh đi mạnh giỏi, em ở nhà chăm mẹ, đợi ngày anh về.”

    Lúc đó, Lan mới cưới được hơn nửa năm. Vợ chồng chưa kịp có con, nhưng tình cảm thì thắm thiết.

    Thế mà, chỉ vài tháng sau, mẹ chồng – bà Tư – bỗng thay đổi. Bà bảo Lan:

    “Thôi con về bên ngoại ít ngày đi, mẹ thấy con buồn, ở đây chật chội, nhớ nhà lại sinh bệnh.”

    Lan tin thật, xách ít đồ về nhà mẹ đẻ. Nào ngờ, ngay sau đó, trong xóm rộ lên tin: “Con dâu bà Tư bỏ nhà đi theo trai rồi!”
    Tin lan nhanh đến tận bên Nhật. Bà Tư còn gửi ảnh chụp một cô gái khác cho Hùng, nhắn kèm:

    “Con đừng khổ vì đứa phản bội, mẹ sẽ tìm cho con người xứng đáng hơn.”

    Từ đó, Hùng cắt liên lạc với Lan, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn. Còn Lan, trong những ngày bụng lớn dần, chỉ biết ôm nỗi tủi nhục.

    Ba năm sau, Hùng về nước. Anh dọn dẹp nhà, chuẩn bị cưới người vợ mới – cô gái “hiền lành ngoan ngoãn” do mẹ giới thiệu. Ngày cưới, khách khứa đông nghịt, pháo nổ, tiếng nhạc rộn rã. Ai cũng khen anh “đổi đời”, “lấy vợ đẹp, nhà giàu”.

    Đúng lúc anh đang ký vào sổ hôn, một người giao hàng xuất hiện trước cổng, đưa phong bì màu trắng, nói nhỏ:

    “Có người gửi cho anh, bảo nhất định phải trao đúng ngày này.”

    Hùng mở ra, bên trong là một tấm ảnh – Lan đang ngồi bên bé gái chừng hai tuổi, cùng một bức thư viết tay bằng nét chữ quen thuộc:

    “Hùng,

    Lúc anh đi, em phát hiện mình có bầu. Em định báo cho anh, nhưng mẹ anh đuổi em ra khỏi nhà, nói con của kẻ phản bội không có chỗ ở đây.

    Em đã khóc, đã đợi, nhưng anh im lặng. Có lẽ mẹ nói đúng — đàn ông đi xa rồi quên mất người ở lại.

    Giờ em và con gái vẫn sống tốt. Em không trách, cũng không cần anh nữa.

    Hãy sống hạnh phúc bên người vợ mới, như mẹ anh mong muốn.

    — Lan.”

    Hùng sững sờ, tay run đến mức tấm ảnh rơi xuống đất. Ánh mắt đứa bé trong ảnh – tròn xoe, giống anh đến lạ.

    Tiếng nhạc cưới vẫn vang lên ngoài kia, cô dâu đang chờ, nhưng anh không còn nghe thấy gì nữa.
    Chỉ có hình ảnh Lan và con gái cứ ám trong đầu anh, từng chữ trong lá thư như dao khía vào tim:

    “Hãy sống hạnh phúc bên vợ mới.”

    Tối hôm đó, đám cưới vẫn diễn ra, nhưng chú rể mất hút. Người ta chỉ thấy anh đứng một mình bên con sông sau nhà, tay nắm chặt tấm ảnh đã ướt nhòe, miệng thì thào trong gió lạnh:

    “Lan… anh sai rồi…”

    Đêm ấy, đám cưới vẫn náo nhiệt. Mọi người chúc tụng, cười nói, chỉ có chú rể mất tăm. Cô dâu hoang mang, mẹ chồng tái mặt, còn Hùng thì một mình lầm lũi đi ra cánh đồng sau làng.

    Trên tay anh vẫn nắm chặt phong bì thư. Ánh trăng loang loáng chiếu xuống tấm ảnh, gương mặt Lan mỉm cười hiền, còn bé gái ôm cổ mẹ cười khanh khách.
    Một vệt nước mắt dài rơi xuống, hòa với giọt sương lạnh.

    “Ba năm… chỉ ba năm thôi mà tất cả đã tan nát thế này sao?” – anh lẩm bẩm.

    Sáng hôm sau, cả làng xôn xao khi biết chú rể bỏ đám cưới. Bà Tư giận điên, quát:

    “Nó ngu! Đã có vợ mới ngon lành, lại còn vướng bận quá khứ rác rưởi ấy!”

    Nhưng vài ngày sau, Hùng tìm đến tận quê ngoại của Lan. Căn nhà cũ nơi ấy trống trơn, cửa đóng im ỉm. Anh hỏi hàng xóm, ai cũng chỉ thở dài:

    “Lan với con bé dọn đi cả tháng rồi. Nghe nói lên thành phố, địa chỉ cũng chẳng rõ.”

    Trong nhà còn sót lại một chiếc váy nhỏ treo trên dây phơi, phai màu vì nắng. Hùng run run cầm lên, nước mắt rơi xuống ướt cả vải.

    Khi anh quay lưng ra cổng, gặp cụ bà hàng xóm chậm rãi nói:

    “Lan nó khổ lắm, hồi có bầu bị mẹ con anh đuổi, nó không than nửa lời. Ngày đi, nó chỉ dặn nếu Hùng có về thì nói: Em vẫn thương, nhưng em mệt rồi.

    Những lời ấy như nhát dao cuối cùng cứa sâu vào lòng Hùng. Anh gục xuống bên bậc cửa, lặng im hồi lâu.

    Vài tháng sau

    Hùng bán lại căn nhà, đi khắp nơi tìm tung tích vợ con. Mỗi lần nhìn thấy bóng một người phụ nữ bế con nhỏ ngoài đường, anh lại tưởng là Lan.
    Anh bắt đầu mơ thấy cô trong những giấc mơ chập chờn – lúc nào cũng là hình ảnh Lan đứng bên bờ sông, mỉm cười rồi quay lưng đi, tay dắt một bé gái có đôi mắt giống hệt anh.

    Người làng đồn, có lần Hùng ngồi suốt đêm trước hiên nhà cũ, thắp hương cho Lan dù chẳng ai biết cô còn sống hay không.
    Còn bà Tư – người từng tự hào vì “giữ danh dự cho con trai” – giờ chẳng dám bước ra đường. Ai cũng nhìn bà bằng ánh mắt khinh bỉ.

    Một buổi chiều, Hùng nhận được tin từ bưu điện: có một bưu phẩm không người gửi gửi cho anh. Trong hộp chỉ có một chiếc vòng tay nhỏ bằng bạc, khắc hai chữ “Thiên Lan”, cùng tờ giấy vỏn vẹn mấy chữ:

    “Đừng tìm em nữa, vì em và con đã có cuộc sống bình yên.”

    Hùng nắm chặt chiếc vòng, ngồi sụp xuống. Anh hiểu rằng, mọi lời giải thích, mọi hối hận bây giờ đều vô nghĩa.
    Vì có những sai lầm — chỉ cần một lần tin nhầm, là mất cả đời để trả giá.

  • Diễn biến bất ngờ vụ cháu bé 4 tháng tuổi rơi xuống kênh: Công an làm việc với chị Lê Thị Kiều

    Diễn biến bất ngờ vụ cháu bé 4 tháng tuổi rơi xuống kênh: Công an làm việc với chị Lê Thị Kiều

    Những ngày vừa qua, vụ việc cháu bé 4 tháng tuổi rơi xuống kênh Xẻo Rô (An Giang) tử vong thương tâm đã khiến nhiều người xót xa. Bên cạnh đó, ngay sau khi xảy ra sự việc cũng xuất hiện nhiều tin đồn thất thiệt gây ảnh hưởng không nhỏ đến tâm lý và cuộc sống của gia đình cháu bé.

    Liên quan đến sự việc nói trên, theo thông tin trên báo Tuổi trẻ, ngày 25/10 vừa qua, UBND xã An Biên, tỉnh An Giang làm việc với gia đình chị Lê Thị Kiều – mẹ cháu bé 4 tháng tuổi không may rơi xuống kênh xáng Xẻo Rô thiệt mạng, tại khu vực gần gầm cầu Thứ Ba (cũ).

    Diễn biến bất ngờ vụ cháu bé 4 tháng tuổi rơi xuống kênh: Công an làm việc với chị Lê Thị Kiều- Ảnh 1.

    Lãnh đạo UBND xã An Biên trao hỗ trợ cho chị Kiều (Ảnh: Báo Lao động)

    Tại buổi làm việc, ông Võ Thanh Toàn, Phó chủ tịch UBND xã An Biên (huyện An Biên, tỉnh Kiên Giang cũ), đã thăm hỏi gia đình chị Lê Thị Kiều.

    Đồng thời, địa phương đã trao hỗ trợ 20 triệu đồng từ Đảng ủy – UBND xã An Biên để chia sẻ phần nào khó khăn của gia đình. Tổng số tiền chính quyền địa phương và các nhà hảo tâm đã hỗ trợ gia đình chị Kiều đến nay hơn 70 triệu đồng.

    Hiện nay, toàn bộ số tiền trên được địa phương giao lại cho trưởng ấp 2, xã An Biên tạm giữ giúp, dự kiến sẽ mở sổ tiết kiệm để dành lo tương lai cho các con chị Kiều. Số tiền hỗ trợ thêm từ các nhà hảo tâm do gia đình tự giữ để trang trải chi phí sinh hoạt.

    Chính quyền địa phương cũng đang phối hợp rà soát, khảo sát quỹ đất công, tìm giải pháp hỗ trợ chỗ ở ổn định cho gia đình chị Kiều.

    “Ngày 26/10, UBND xã An Biên sẽ có buổi họp với các ngành để tìm phương án cất nhà ở cho 5 mẹ con chị Kiều. Vì gia đình này ở cặp kênh xáng Xẻo Rô rất khó khăn”, ông Toàn nói thêm.

    Bên cạnh đó, theo thông tin trên báo Lao động dẫn lời từ Công an xã An Biên cho biết, trên mạng xã hội xuất hiện nhiều thông tin thất thiệt, xuyên tạc như: “Công an tỉnh điều tra chị Kiều”, “khởi tố vụ án”, “mẹ cháu bé có nhiều chồng”, “dựng hiện trường để lừa tiền từ thiện”…

    Công an khẳng định những nội dung trên hoàn toàn sai sự thật. Vụ việc được xác định là tai nạn thương tâm, không có dấu hiệu tội phạm.

    Công an xã đang phối hợp với cơ quan chức năng truy tìm, xử lý các tài khoản đăng tải thông tin bịa đặt, gây hoang mang dư luận và ảnh hưởng đến danh dự, tâm lý của gia đình chị Kiều.

    Trước đó, khoảng 6h30 ngày 20/10, chị Lê Thị Kiều (26 tuổi, ngụ ấp 2, xã An Biên) thức dậy thì phát hiện con trai 4 tháng tuổi mất tích (nhà ngay ngã tư kênh xáng Xẻo Rô).

    Ngay sau đó, Công an xã An Biên phối hợp Đội Phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ khu vực U Minh Thượng, tỉnh An Giang triển khai tìm kiếm.

    Đến khoảng 15h ngày 21/10, lực lượng chức năng xã An Biên đã tìm thấy thi thể bé trai 4 tháng tuổi nổi trên kênh Xẻo Rô, cách nhà gần 1,5km.

    Được biết, căn nhà chị Lê Thị Kiều nằm lọt thỏm dưới gầm cầu Thứ Ba chợ (cũ), chênh vênh trên những cây cọc gỗ cắm tạm bên mé sông.