Ngày đưa tang bố chồng, trời đổ mưa lất phất. Dòng người mặc áo tang trắng lặng lẽ nối dài ra tận đầu ngõ. Tiếng khóc ai oán vang lên khắp nhà, nhưng giữa đám tang ồn ào ấy, mẹ chồng tôi – bà Thoa – vẫn lạnh lùng, khuôn mặt không một giọt nước mắt.
Bà về được 1 giờ thì mọi người đưa ông ra đồng. Cô gì, chú bác trong họ nội bức xúc, chỉ trích ầm ĩ:
– Đúng là đàn bà vô tình, chồng chết mà chẳng nhỏ nổi một giọt lệ! Thà bà ấy đừng vác mặt về cho xong.
– Sống với nhau mấy chục năm, giờ chồng mất mà lạnh như đá thế này à?
– Có phải bà ta đã có người khác nên mừng thầm rồi không? Chắc là có kẻ khác rồi nên mới bỏ chồng bệnh tật ở nhà đi cả năm trời thế chứ.
Tôi đứng bên, lặng nghe những lời cay nghiệt ấy mà lòng đau nhói. Mẹ chồng tôi vẫn thản nhiên như không. Anh trai và chị dâu chồng cũng ném ánh mắt chê trách và ấm ức về phía mẹ.
Suốt quãng đường đưa bố chồng tôi ra nơi an nghỉ, mọi người thi nhau nói nhưng mẹ chồng tôi vẫn 1 khuôn mặt, 1 biểu cảm ấy không hề thay đổi. Chôn cất ông xong thì bà cũng định thắp cho ông nén hương rồi rời đi luôn. Cả nhà nội xông lại định đánh đuổi thẳng luôn. Họ cấm…
Đến lúc này, tôi không thể im lặng thêm được nữa. Tôi nghẹn ngào nói lớn giữa sân:
– Mọi người dừng lại đi! Các người đâu biết, chính ông ấy đã khiến bà sống dở chết dở suốt bao năm qua!
Cả đám đông lặng phắc. Tôi run run tiếp lời:
– Ông ấy không chỉ ngoại tình, mà còn từng đánh đập, ép bà ký giấy bán đất để lấy tiền chu cấp cho người đàn bà khác. Mấy năm trước, khi bị bệnh nặng, bà vẫn là người âm thầm chăm sóc, giặt giũ, bón từng muỗng cháo. Nhưng ngày ông hấp hối, ông không để lại cho bà một lời xin lỗi, chỉ nhắc đi nhắc lại tên người phụ nữ kia. Sổ tiết kiệm của ông ông rút về đưa hết cho người đàn bà kia và con riêng của ông đấy. Thế mà giơf mẹ chồng cháu vẫn đang phải đi làm thuê để trả nợ tiền lô đề cho ông kia kìa.
Tôi nghẹn giọng, nước mắt trào ra:
– Nước mắt bà đã cạn từ lâu rồi. Người đàn bà ấy không vô tình… bà chỉ đã khóc hết nước mắt cho người đàn ông ấy suốt cả đời.
Cả sân tang im phăng phắc. Cô chú họ nội nhìn nhau, không ai nói được lời nào.
Bà Thoa dừng bước, quay lại nhìn di ảnh chồng, đôi mắt ráo hoảnh nhưng sâu thẳm. Bà khẽ nói, giọng trầm run như gió:
– Tôi đã khóc hết rồi. Giờ ông đi, tôi coi như mình được giải thoát.
Rồi bà bước đi, giữa cơn mưa trắng xóa. Không ai dám gọi theo, chỉ còn lại những tiếng thở dài, xen lẫn tiếng mưa rơi đều – như thay bà khóc nốt những giọt nước mắt cuối cùng mà bà không còn đủ sức để rơi nữa.
Để lại một phản hồi