Lợi dụng lúc con trai đi xuất khẩu lao động, mẹ chồng ở nhà nói con dâu lên ngoại ở một thời gian cho đỡ buồn, thế là bà ta rêu rao con dâu bỏ nhà đi theo tr/ai để tiện cơ hội tìm vợ mới cho con trai..

Ba năm trước, Hùng sang Nhật xuất khẩu lao động. Ngày anh đi, Lan tiễn chồng ra bến xe, nắm tay dặn:

“Anh đi mạnh giỏi, em ở nhà chăm mẹ, đợi ngày anh về.”

Lúc đó, Lan mới cưới được hơn nửa năm. Vợ chồng chưa kịp có con, nhưng tình cảm thì thắm thiết.

Thế mà, chỉ vài tháng sau, mẹ chồng – bà Tư – bỗng thay đổi. Bà bảo Lan:

“Thôi con về bên ngoại ít ngày đi, mẹ thấy con buồn, ở đây chật chội, nhớ nhà lại sinh bệnh.”

Lan tin thật, xách ít đồ về nhà mẹ đẻ. Nào ngờ, ngay sau đó, trong xóm rộ lên tin: “Con dâu bà Tư bỏ nhà đi theo trai rồi!”
Tin lan nhanh đến tận bên Nhật. Bà Tư còn gửi ảnh chụp một cô gái khác cho Hùng, nhắn kèm:

“Con đừng khổ vì đứa phản bội, mẹ sẽ tìm cho con người xứng đáng hơn.”

Từ đó, Hùng cắt liên lạc với Lan, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn. Còn Lan, trong những ngày bụng lớn dần, chỉ biết ôm nỗi tủi nhục.

Ba năm sau, Hùng về nước. Anh dọn dẹp nhà, chuẩn bị cưới người vợ mới – cô gái “hiền lành ngoan ngoãn” do mẹ giới thiệu. Ngày cưới, khách khứa đông nghịt, pháo nổ, tiếng nhạc rộn rã. Ai cũng khen anh “đổi đời”, “lấy vợ đẹp, nhà giàu”.

Đúng lúc anh đang ký vào sổ hôn, một người giao hàng xuất hiện trước cổng, đưa phong bì màu trắng, nói nhỏ:

“Có người gửi cho anh, bảo nhất định phải trao đúng ngày này.”

Hùng mở ra, bên trong là một tấm ảnh – Lan đang ngồi bên bé gái chừng hai tuổi, cùng một bức thư viết tay bằng nét chữ quen thuộc:

“Hùng,

Lúc anh đi, em phát hiện mình có bầu. Em định báo cho anh, nhưng mẹ anh đuổi em ra khỏi nhà, nói con của kẻ phản bội không có chỗ ở đây.

Em đã khóc, đã đợi, nhưng anh im lặng. Có lẽ mẹ nói đúng — đàn ông đi xa rồi quên mất người ở lại.

Giờ em và con gái vẫn sống tốt. Em không trách, cũng không cần anh nữa.

Hãy sống hạnh phúc bên người vợ mới, như mẹ anh mong muốn.

— Lan.”

Hùng sững sờ, tay run đến mức tấm ảnh rơi xuống đất. Ánh mắt đứa bé trong ảnh – tròn xoe, giống anh đến lạ.

Tiếng nhạc cưới vẫn vang lên ngoài kia, cô dâu đang chờ, nhưng anh không còn nghe thấy gì nữa.
Chỉ có hình ảnh Lan và con gái cứ ám trong đầu anh, từng chữ trong lá thư như dao khía vào tim:

“Hãy sống hạnh phúc bên vợ mới.”

Tối hôm đó, đám cưới vẫn diễn ra, nhưng chú rể mất hút. Người ta chỉ thấy anh đứng một mình bên con sông sau nhà, tay nắm chặt tấm ảnh đã ướt nhòe, miệng thì thào trong gió lạnh:

“Lan… anh sai rồi…”

Đêm ấy, đám cưới vẫn náo nhiệt. Mọi người chúc tụng, cười nói, chỉ có chú rể mất tăm. Cô dâu hoang mang, mẹ chồng tái mặt, còn Hùng thì một mình lầm lũi đi ra cánh đồng sau làng.

Trên tay anh vẫn nắm chặt phong bì thư. Ánh trăng loang loáng chiếu xuống tấm ảnh, gương mặt Lan mỉm cười hiền, còn bé gái ôm cổ mẹ cười khanh khách.
Một vệt nước mắt dài rơi xuống, hòa với giọt sương lạnh.

“Ba năm… chỉ ba năm thôi mà tất cả đã tan nát thế này sao?” – anh lẩm bẩm.

Sáng hôm sau, cả làng xôn xao khi biết chú rể bỏ đám cưới. Bà Tư giận điên, quát:

“Nó ngu! Đã có vợ mới ngon lành, lại còn vướng bận quá khứ rác rưởi ấy!”

Nhưng vài ngày sau, Hùng tìm đến tận quê ngoại của Lan. Căn nhà cũ nơi ấy trống trơn, cửa đóng im ỉm. Anh hỏi hàng xóm, ai cũng chỉ thở dài:

“Lan với con bé dọn đi cả tháng rồi. Nghe nói lên thành phố, địa chỉ cũng chẳng rõ.”

Trong nhà còn sót lại một chiếc váy nhỏ treo trên dây phơi, phai màu vì nắng. Hùng run run cầm lên, nước mắt rơi xuống ướt cả vải.

Khi anh quay lưng ra cổng, gặp cụ bà hàng xóm chậm rãi nói:

“Lan nó khổ lắm, hồi có bầu bị mẹ con anh đuổi, nó không than nửa lời. Ngày đi, nó chỉ dặn nếu Hùng có về thì nói: Em vẫn thương, nhưng em mệt rồi.

Những lời ấy như nhát dao cuối cùng cứa sâu vào lòng Hùng. Anh gục xuống bên bậc cửa, lặng im hồi lâu.

Vài tháng sau

Hùng bán lại căn nhà, đi khắp nơi tìm tung tích vợ con. Mỗi lần nhìn thấy bóng một người phụ nữ bế con nhỏ ngoài đường, anh lại tưởng là Lan.
Anh bắt đầu mơ thấy cô trong những giấc mơ chập chờn – lúc nào cũng là hình ảnh Lan đứng bên bờ sông, mỉm cười rồi quay lưng đi, tay dắt một bé gái có đôi mắt giống hệt anh.

Người làng đồn, có lần Hùng ngồi suốt đêm trước hiên nhà cũ, thắp hương cho Lan dù chẳng ai biết cô còn sống hay không.
Còn bà Tư – người từng tự hào vì “giữ danh dự cho con trai” – giờ chẳng dám bước ra đường. Ai cũng nhìn bà bằng ánh mắt khinh bỉ.

Một buổi chiều, Hùng nhận được tin từ bưu điện: có một bưu phẩm không người gửi gửi cho anh. Trong hộp chỉ có một chiếc vòng tay nhỏ bằng bạc, khắc hai chữ “Thiên Lan”, cùng tờ giấy vỏn vẹn mấy chữ:

“Đừng tìm em nữa, vì em và con đã có cuộc sống bình yên.”

Hùng nắm chặt chiếc vòng, ngồi sụp xuống. Anh hiểu rằng, mọi lời giải thích, mọi hối hận bây giờ đều vô nghĩa.
Vì có những sai lầm — chỉ cần một lần tin nhầm, là mất cả đời để trả giá.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *