Bất ngờ có một đứa trẻ chạy té vào người tại đám tang bố vợ cũ. Tôi rụng rời khi thấy rõ mặt đứa bé trai. Thì ra tôi không hề biết chuyện này bao năm qua, thì ra nó là..

Buổi sáng phủ một lớp sương mỏng lên cổng nhà tang, khiến không khí đã nặng nề lại càng thêm tê lạnh. Tôi đứng im vài giây, nhìn vào căn nhà từng quen thuộc mà giờ như một thế giới xa lạ. Chưa kịp bước vào, một giọng chua chát phía sau bật lên: “Tới đây làm gì nữa? Người ta chết rồi mới mò mặt về à?” Giọng nói ấy cứa vào tai như lưỡi dao cùn.

Tôi quay lại, thấy một người bà con bên nhà vợ cũ đứng khoanh tay, ánh mắt hằn học như muốn phán tôi có tội. Tôi đáp nhẹ: “Tôi đến viếng bác, không có ý gì khác.” Người kia cười nhạt: “Ly hôn rồi vẫn còn giả bộ tử tế. Chắc sợ người ta nói không biết điều.” Trong lòng tôi nặng trĩu, nhưng vẫn bước vào nhà tang không đáp lại thêm chữ nào.

Không khí bên trong càng ngột ngạt hơn bên ngoài. Ai nhìn tôi cũng chỉ nhìn nửa con mắt, như thể tôi đến để gây chuyện. Vài tiếng xì xào sau lưng khiến trái tim tôi chùng xuống: “Đã bỏ con gái người ta rồi còn vác mặt tới.” “Chắc lại diễn cảnh ân nghĩa cho người ta xem.” Mỗi câu nghe được đều như tát vào mặt.

Tôi đặt nén nhang xuống bàn thờ, cố giữ không để tay mình run lên vì những ánh nhìn xét nét xung quanh. Đang định bước lùi lại thì có tiếng bịch vang lên khi một vật nhỏ, mềm và ấm đập vào chân tôi. Tôi cúi xuống theo phản xạ, thấy một bé trai chừng năm tuổi đang ngã ngồi, đôi mắt đen láy mở to nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Tôi vội đỡ nó dậy: “Con có sao không?”

Nhưng ngay khoảnh khắc gương mặt nó ngẩng lên, tim tôi như bị siết lại. Gương mặt ấy… sống mũi ấy… đôi mắt ấy… Trời ơi, như nhìn lại chính tôi của mấy chục năm trước. Không phải giống đâu — là y đúc, là bản sao hoàn chỉnh, là thứ tôi từng thấy trong gương khi còn bé.

Tôi khẽ lắp bắp: “Con… con tên gì?”
Nó trả lời rõ ràng: “Con tên Khang.”
Một cái tên xa lạ, nhưng thứ đang kéo đứt hơi thở của tôi là sự quen thuộc vô lý đến đáng sợ. Tôi đưa tay chạm vai nó, nhưng bàn tay run quá mức khiến tôi rụt lại.

Một giọng nữ vang lên, gấp gáp: “Khang! Con chạy đi đâu vậy?”
Tôi đứng dậy, và tim như rơi xuống đất khi người xuất hiện chính là cô ấy — vợ cũ của tôi. Ánh mắt cô ấy sững lại khi thấy tôi đứng cạnh Khang, sự bối rối và sợ hãi hiện rõ khiến tôi càng thêm hoang mang. Không khí giữa chúng tôi lạnh buốt lạ thường.

“Tại sao…?” – tôi thốt lên trong sự bối rối không kìm được.
Cô ấy cắn môi, nói nhỏ: “Không phải ở đây.”
Chỉ một câu ấy thôi cũng đủ để tôi hiểu: có bí mật nào đó lớn đến mức khiến cô ấy sợ công khai.

Cô nhìn xung quanh như sợ ai nghe thấy rồi ra hiệu cho tôi đi theo.

Chúng tôi vòng ra sau vườn, nơi chỉ có tiếng gió lùa qua bụi tre. Cô ấy đứng quay lưng lại, hít thật sâu trước khi nói mà giọng vẫn run: “Anh nhìn là biết rồi đúng không?” Tôi không thể thở nổi nữa. Cảm giác như cả người đang chìm trong bùn đặc.

Tôi hỏi, giọng gần như nghẹn: “Khang… là con tôi?”
Cô ấy nhắm mắt, đôi vai run lên: “Ừ… là con anh.”
Câu nói ấy như ai tạt cả xô nước lạnh vào tim tôi. Những âm thanh quanh tôi bị bóp nghẹt, chỉ còn tiếng tim đập loạn và nỗi đau đang lan nhanh.

Tôi siết chặt hai tay: “Tại sao… tại sao cô không nói? Chúng ta ly hôn vì những hiểu lầm vớ vẩn, chứ không phải vì tôi không muốn gia đình!”

Cô ấy cười khô khốc: “Vì lúc ly hôn tôi không biết mình có thai. Khi biết… thì anh đã rời xa, đã có cuộc sống khác.”
“Tôi chưa từng có cuộc sống khác!” – tôi gằn lên, không kiềm được.

Cô ấy cúi mặt, nước mắt rơi xuống đất: “Tôi sợ anh nghĩ tôi níu kéo. Sợ anh quay lại không vì yêu mà vì trách nhiệm. Sợ… mọi thứ lại lặp lại.”

Tôi nhìn gương mặt cô, thấy rõ những năm tháng vất vả hằn trong từng nét. “Cô không có quyền giấu tôi. Không có quyền cắt tôi khỏi cuộc đời con tôi năm năm trời.”

Giọng tôi trầm xuống đầy tổn thương.

Cô ấy thở hắt ra: “Tôi biết tôi sai… nhưng lúc muốn nói thì lại sợ anh sẽ giành con. Tôi không chống nổi đâu.”

Tôi nhìn cô ấy lâu đến nghẹt thở: “Cô nghĩ tôi tệ đến vậy sao?”
Một im lặng kéo dài như muốn bóc trần cả lòng hai đứa.

Khang chạy đến đúng lúc ấy, đôi mắt ngơ ngác nhìn chúng tôi: “Mẹ khóc hả? Chú làm mẹ khóc hả?”

Tôi khựng lại trước chữ “chú”, nó như mũi dao rất nhỏ nhưng cứa vào đúng nơi mềm nhất.
Cô ấy vội lau nước mắt: “Mẹ bị bụi bay vào mắt thôi.”

Tôi không nói gì, nhưng lòng thì như bị ai bóp chặt.

Tôi cúi xuống: “Lúc nãy con chạy nhanh quá làm chú giật mình đấy.”
Khang bẽn lẽn: “Con xin lỗi.”

Tôi đưa tay xoa đầu nó, lần này không còn rụt lại nữa. Cảm giác đó… vừa quen thuộc vừa đau đớn đến tê người.

Người nhà bắt đầu nhìn ra vườn, thấy chúng tôi đứng gần nhau liền xì xào. “Thấy chưa? Thấy chưa? Bắt đầu diễn tuồng rồi.” “Chắc giờ biết mình còn đứa con nên muốn quay lại.” Những lời mỉa mai ấy đẩy cơn tức trong ngực tôi dâng lên, nhưng tôi cố giữ bình tĩnh.

Không khí xung quanh bớt đi tiếng xì xào khi mọi người vào lại trong nhà tang, chỉ còn gió xào qua lối nhỏ sau vườn. Tôi đứng lặng nhìn Khang chạy loanh quanh, lòng nghẹn đến mức không biết phải đối diện với sự thật này như thế nào cho đúng. Cô ấy đứng cách tôi vài bước, đôi tay đan chặt đến mức ngón tay trắng bệch. Không còn ai mỉa mai, nhưng chính im lặng này lại khiến mọi thứ nặng hơn gấp bội.

“Tôi không muốn biến chuyện hôm nay thành ồn ào,” cô nói, giọng trầm hơn lúc nãy. “Dù sao đây cũng là ngày của ba.”
Tôi gật đầu, cố giữ bình tĩnh. “Tôi biết. Và tôi không muốn làm khó cô… hay làm mọi thứ tệ hơn.”
Cô khẽ thở ra, như trút được phần nào căng thẳng đang kìm giữ.

“Anh… thật sự muốn tham gia vào cuộc sống của con?”
Câu hỏi ấy vang lên nhẹ như làn gió, nhưng lại khiến tim tôi đập mạnh.
“Tôi không chỉ muốn tham gia,” tôi đáp. “Tôi phải có mặt. Không có lý do nào khiến cha không được biết đến con trai mình.”
Giọng tôi không gắt, cũng không nài nỉ. Nó chỉ là một sự thật mà tôi đã bỏ lỡ quá lâu.

Cô ấy cúi xuống nhặt chiếc khăn tay rơi dưới đất, đôi mắt không giấu nổi sự mệt mỏi. “Năm năm… tôi đã nghĩ mình đủ mạnh để tự lo hết. Nhưng nhiều lúc tôi cũng muốn nói với anh. Chỉ là… không dám.”
“Tôi có đáng sợ đến vậy sao?”
Cô lắc đầu ngay lập tức: “Không. Chỉ là tôi sợ… nếu anh xuất hiện trở lại, cuộc sống của tôi lẫn Khang sẽ đảo lộn.”

Tôi nhìn gió lay nhẹ mấy tàu lá tre, nghe tiếng trẻ con cười trong sân mà tim như bị bóp nhẹ. “Khang là con chúng ta. Điều tệ nhất chính là để nó lớn lên mà không biết mình có cha.”
Cô nhìn xuống, môi run nhẹ: “Tôi từng nghĩ sẽ nói khi nó đủ lớn để hiểu. Nhưng anh biết không… tối nào nó cũng hỏi: ‘Mẹ ơi, ba con đâu?’ Tôi chỉ biết im lặng.”

Câu đó khiến ngực tôi như vỡ ra. Một bé con năm tuổi, hỏi về ba không phải vì thiếu tiền hay thiếu đồ chơi, mà vì thiếu một vòng tay. Tôi đứng im không nói được gì, chỉ cảm thấy trong lòng mình trống hoác, vừa đau vừa hối hận vừa giận chính bản thân.

Khang chạy lại ôm chân mẹ, rồi ngẩng lên nhìn tôi đầy tò mò. “Chú ơi, sao chú nhìn con hoài vậy?”
Câu hỏi ngây thơ khiến mắt tôi cay xè.
Tôi khẽ cúi xuống: “Tại chú thấy con dễ thương.”
Cô ấy nhìn tôi một thoáng, ánh mắt dịu đi một chút, không còn phòng thủ như trước.

Một người họ hàng đi ngang qua, nhìn chúng tôi nhưng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ — không mỉa mai, không dè bỉu. Có lẽ họ cũng không muốn thêm căng thẳng trong ngày đau buồn này. Tôi cảm nhận rõ không khí giữa tôi và cô ấy đang thay đổi, bớt gai góc, bớt sự tránh né, và nhiều hơn những điều lẽ ra nên được nói từ lâu.

“Anh… muốn gặp con thường xuyên không?”
Tôi gần như không tin vào tai mình.
“Có chứ,” tôi đáp ngay, không cần suy nghĩ. “Nhưng tôi sẽ không ép. Tôi muốn làm mọi thứ từ từ, để Khang không thấy đột ngột.”
Cô hơi bất ngờ trước thái độ nhẹ nhàng của tôi, đôi vai bớt co cứng.

“Cảm ơn anh,” cô nói khẽ, như một tiếng thở dài đã giữ nhiều năm. “Thật lòng đấy. Tôi cứ nghĩ anh sẽ nổi giận, hoặc ép tôi phải giải thích đến kiệt sức.”
“Tôi giận, nhưng không phải với cô,” tôi nói. “Mà với chính mình… vì năm năm qua không có mặt khi hai mẹ con cần.”

Lần đầu tiên từ khi gặp lại, cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt ấy không còn phòng thủ, mà lấp lánh thứ gì đó rất nhẹ: sự tin tưởng — hay ít ra là một chút hy vọng nhỏ.
“Anh có thể… đưa tay ra cho Khang được không?”
Tôi im vài giây, rồi nhẹ nhàng đưa tay.

Khang nhìn bàn tay của tôi, nhìn sang mẹ nó, rồi đặt tay bé xíu vào lòng bàn tay tôi mà không chút sợ hãi.
Khoảnh khắc ấy làm cả thế giới xung quanh tôi như dừng lại.
Tôi không dám nắm quá chặt, sợ làm nó đau, nhưng cũng không dám buông, sợ cảm giác này biến mất.

Cô ấy nói bằng giọng nhẹ như làn khói: “Từ từ thôi. Để con quen anh từng chút một.”
Tôi gật đầu: “Tôi không vội. Điều tôi muốn nhất… là được làm cha nó theo đúng nghĩa.”
Khang ngước lên nhìn tôi, đôi mắt sáng long lanh: “Chú tên gì?”
Tôi nghẹn họng mất vài giây: “Chú tên… Minh.”

“Mình hả?”
“Ừ.”
“Con thích cái tên đó.”
Chỉ vậy thôi mà lòng tôi mềm ra như nước.

Không còn ai trong nhà nói xấu hay soi mói nữa. Không còn cái không khí chua chát đè nặng lên vai tôi như khi mới bước vào. Chỉ còn ba chúng tôi — trong một khoảnh khắc tưởng chừng bình thường, nhưng lại đủ để thay đổi cả cuộc đời sau này.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

 

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*