Căn nhà vốn luôn tràn ngập tiếng cười của hai đứa trẻ bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, tĩnh mịch đến đáng sợ. Nhật đứng giữa phòng khách, ánh đèn trần hắt lên khuôn mặt anh một màu trắng bệch, đôi mắt vô hồn lướt qua ba chiếc vali nhỏ gọn đã biến mất khỏi góc tủ. Mọi thứ trong nhà vẫn ngăn nắp, không có dấu hiệu xáo trộn, nhưng sự vắng mặt của Liên và hai đứa con đã tạo nên một lỗ hổng không thể lấp đầy trong không gian và trong tim anh. Mới đêm qua, tiếng Liên gắt gỏng vẫn còn vang vọng, những lời nói sắc như dao cứa vào sự tự tôn của anh, kết thúc bằng cánh cửa phòng ngủ đóng sầm trong im lặng đầy thù hận.
Anh đã tự nhủ rằng cô chỉ giận dỗi, có lẽ Liên đưa bọn trẻ sang nhà ngoại vài hôm cho cả hai hạ hỏa, nhưng khi gọi điện, số máy của Liên chỉ báo “thuê bao không liên lạc được” suốt hơn mười hai tiếng đồng hồ. Sự im lặng kéo dài đó đã biến sự khó chịu thành nỗi lo sợ, và nỗi lo sợ đó nhanh chóng biến thành sự hoảng loạn tột độ khi anh phát hiện ra Liên đã thu dọn một số vật dụng cá nhân quan trọng. Anh bắt đầu tìm kiếm những lời nhắn, một mảnh giấy nhỏ, bất cứ thứ gì có thể giải thích cho hành động đột ngột và tuyệt tình này của vợ.
Bà Mai, mẹ Liên, đến ngay sau khi Nhật gọi điện báo tin, khuôn mặt bà hằn lên những nếp nhăn lo âu, nhưng ánh mắt nhìn anh lại chứa đựng một sự nghi ngờ lạnh lẽo đến tận xương tủy. Bà không nói gì, chỉ cúi xuống kiểm tra kỹ lưỡng khu vực bàn trang điểm, tủ quần áo, như thể tìm kiếm một manh mối vô hình nào đó chứng minh cho linh cảm tồi tệ của mình. Sự cẩn trọng thái quá của bà khiến Nhật cảm thấy bị xúc phạm, nhưng anh không thể làm gì ngoài việc đứng yên chịu đựng.
“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, Mẹ,” Nhật buông lời, giọng nói khô khốc như cát. “Mẹ nghĩ con là kẻ nào? Liên và các cháu là tất cả của con.” Anh cố gắng tỏ ra mạnh mẽ và kiên định, nhưng giọng nói run rẩy đã phản bội lại nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng anh.
Bà Mai ngước lên, đôi mắt mờ đục vì tuổi tác nhưng lại sắc lạnh đến kinh ngạc. “Tất cả? Nếu chúng là tất cả, con đã không để nó ra đi trong đêm mà không biết đi đâu, làm gì. Đêm qua hai đứa cãi nhau cái gì? Lần này căng thẳng đến mức Liên phải tắt điện thoại ư? Con nghĩ đây là trò đùa sao, Nhật?” Lời nói của bà chất chứa sự buộc tội, mỗi âm tiết như một viên đá ném vào lồng ngực anh, gây ra sự khó chịu và uất ức.
Nhật giật mình, cố gắng né tránh ánh mắt dò xét của bà, cảm giác tội lỗi về trận cãi vã vô lý đêm qua đột nhiên trào dâng. Anh nhớ rõ mình đã hét lên những lời tàn nhẫn như thế nào, buộc tội cô đã làm mất đi sự lãng mạn, trách cứ cô chỉ biết đến con cái và công việc nhà. Anh biết đó là lời nói của một kẻ yếu đuối đang cố tìm cách giải tỏa căng thẳng công việc, nhưng anh không thể nào rút lại được chúng, và giờ đây, chúng đang quay lại ám ảnh anh.
“Chuyện vợ chồng cãi nhau thì có gì lạ? Ai mà không có lúc như vậy chứ?” anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tay anh lại run lên vô thức. “Quan trọng là Liên có thể đã đi đâu. Cô ấy không bao giờ bỏ bọn trẻ. Chắc chắn cô ấy sẽ gọi lại.” Anh đang cố gắng thuyết phục Bà Mai, nhưng thực chất là đang cố gắng trấn an chính bản thân mình.
“Nó không bao giờ bỏ đi mà không thông báo cho tôi một tiếng, dù là chỉ để tránh mặt con rể!” Bà Mai gần như hét lên, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. “Đây không phải là dỗi hờn nữa rồi, Nhật. Đây là biến mất. Con đã làm gì khiến nó sợ hãi đến mức phải cắt đứt mọi liên lạc, mang theo hai đứa trẻ nhỏ dại? Mau nói đi, giữa hai đứa, ngoài việc cãi nhau, còn có điều gì giấu giếm nữa không?” Sự nghi ngờ của bà đã lên đến đỉnh điểm, bà nhìn Nhật như một người xa lạ, một kẻ có thể gây ra bất cứ tội ác nào.
Ánh mắt dò xét, chất vấn từ người mẹ vợ khiến Nhật cảm thấy như bị lột trần, mọi ngóc ngách tâm hồn đều bị phơi bày dưới ánh sáng phán xét. Anh biết, trong thâm tâm Bà Mai đã kết tội anh, và mọi lời biện minh lúc này chỉ càng làm anh trông có vẻ đáng ngờ hơn. Cảm xúc phẫn uất và lo lắng hòa quyện, tạo thành một cơn bão tâm lý mạnh mẽ đang xé nát lòng anh. Anh cảm thấy bất lực và cô độc, đứng một mình giữa ngôi nhà rộng lớn, nơi mọi góc khuất đều đang lên án anh.
Ông Tuấn và Bà Hương, bố mẹ của Nhật, vội vã chạy sang sau khi nhận được tin. Ông Tuấn nhìn gương mặt căng thẳng của con trai và người thông gia đang giận dữ, thở dài nặng nề. Ông biết, cuộc hôn nhân này đã trải qua nhiều thăng trầm, nhưng chưa bao giờ Liên lại hành động dứt khoát và tuyệt tình đến mức này, nó vượt quá giới hạn của một cuộc giận dỗi thông thường.
“Con bình tĩnh đi, Mai,” Ông Tuấn đặt tay lên vai Bà Mai, trấn an. “Nhật nó cũng đang lo lắng lắm. Chúng ta phải tìm hiểu từ những manh mối nhỏ nhất. Thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng của Liên có giao dịch nào không? Cô ấy có nói chuyện với bạn bè thân thiết về chuyến đi nào không?” Ông Tuấn cố gắng hướng sự chú ý về hướng giải quyết thay vì tiếp tục cuộc tranh cãi vô ích, tìm kiếm một giải pháp lý trí trong mớ cảm xúc hỗn độn này.
Nhật chợt nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt tái mét lại càng thêm hốt hoảng.

“Thẻ của Liên… cô ấy thường để trong ví, nhưng ví thì vẫn còn đây, trên bàn ăn. Cô ấy chỉ mang theo một ít tiền mặt… và điện thoại.” Điều này càng làm mọi chuyện trở nên khó hiểu hơn. Nếu Liên đi du lịch, cô ấy không thể không mang theo thẻ, trừ khi cô ấy không muốn bất cứ ai tìm ra mình.
Bà Mai bật khóc nức nở, tiếng khóc của bà xé tan sự im lặng trong ngôi nhà. “Không có thẻ, không có hành lý, không một lời nhắn. Con tôi và các cháu… chúng nó ở đâu, Nhật? Chắc chắn có chuyện gì khủng khiếp đã xảy ra rồi! Tôi không thể yên lòng được!” Nước mắt bà lăn dài, chứa đựng nỗi đau đớn và sự hoảng loạn tột độ, bà gục xuống ghế sofa, như thể không còn sức lực để đứng vững nữa.
Cảm xúc của Nhật đột ngột bùng nổ. Anh đấm mạnh vào tường, một tiếng “rầm” khô khốc vang lên, khiến cả ba người lớn còn lại giật mình. “Tôi cũng muốn biết! Cô ấy đi đâu? Tại sao lại làm thế với tôi? Chúng ta mới cãi nhau thôi mà, sao cô ấy phải đối xử với tôi như một kẻ thù không đội trời chung như vậy chứ?” Anh gào lên trong đau đớn, nhưng giọng nói nhanh chóng tan biến vào sự trống rỗng xung quanh. Sự giận dữ của anh chuyển thành nỗi tuyệt vọng sâu sắc, gặm nhấm lòng anh không ngừng.
Những ngày tiếp theo là một cơn ác mộng kéo dài, nơi thời gian dường như ngưng đọng trong sự chờ đợi và sợ hãi. Bà Mai gần như chuyển đến sống trong căn nhà của Nhật, mỗi góc nhà đều được bà lục soát kỹ lưỡng, từ dưới gầm giường đến nóc tủ, như thể Liên và các con đã hóa thành những hạt bụi và bà phải tìm ra chúng trước khi chúng tan biến hoàn toàn. Hành động tìm kiếm của bà không chỉ là nỗi lòng của một người mẹ mà còn là sự giám sát đầy nghi hoặc đối với con rể.
Mỗi khi Nhật cố gắng giải thích hay cố gắng tỏ ra lo lắng, Bà Mai lại dùng ánh mắt dò xét sắc bén để đáp lại, khiến anh cảm thấy nghẹt thở. “Con đừng diễn nữa,” bà nói thẳng một lần, giọng điệu lạnh lùng và dứt khoát. “Nếu con vô can, con đã không tránh mặt mọi người như thế. Con cứ quanh quẩn trong vườn, làm cái gì vậy? Mau ra ngoài tìm kiếm đi chứ!” Bà tin rằng sự bình tĩnh đáng ngờ của Nhật là vỏ bọc cho một bí mật tồi tệ.
Thực tế là Nhật đang bận rộn với mảnh vườn, cố gắng tạo ra một góc riêng để trốn tránh khỏi sự buộc tội không lời trong nhà. Anh cần làm gì đó bằng tay chân để ngăn tâm trí mình rơi vào vòng xoáy của sự lo âu và phẫn nộ, anh muốn chứng minh rằng anh vô tội bằng cách cố gắng tạo ra một thứ gì đó đẹp đẽ trong sự đổ nát của cuộc hôn nhân. Anh đào đất mạnh mẽ, gần như trút bỏ mọi nỗi bực dọc và sự hoảng loạn vào từng nhát xẻng, muốn xới tung cả mảnh vườn lên để giải tỏa tâm lý.
Anh cúi người xuống bới đất, cố gắng cấy ghép mấy bụi hoa mới mua. Việc này giúp anh tạm quên đi không khí căng thẳng trong nhà, quên đi những lời buộc tội không ngừng nghỉ của mẹ vợ, tạo ra một sự đối lập gay gắt giữa sự sống động của thiên nhiên và sự chết chóc của các mối quan hệ gia đình. Anh đào đất mạnh mẽ, gần như trút bỏ mọi nỗi bực dọc và sự hoảng loạn vào từng nhát xẻng, muốn tìm kiếm một sự thật nào đó trong lòng đất.
Buổi chiều hôm đó, khi anh đang đào một hố sâu hơn bình thường để trồng một cây hoa hồng cổ thụ mà Liên rất thích, lưỡi xẻng chạm vào một vật cứng. Tiếng “cạch” khô khốc vang lên, âm thanh này không giống như chạm phải đá hay rễ cây, nó tạo ra một cảm giác rùng rợn đến khó tả, như thể có một vật thể lạ đang chờ đợi để được khám phá. Nhật ngừng lại, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Cùng lúc đó, Ông Tuấn và Bà Mai đi ngang qua. Bà Mai thấy Nhật đột ngột dừng lại, vẻ mặt anh trắng bệch, liền vội vã đến gần. “Gì thế, Nhật? Con tìm thấy cái gì sao?” Giọng bà run rẩy, xen lẫn hy vọng và sợ hãi, chuẩn bị sẵn tinh thần cho một điều kinh khủng sắp xảy ra.
Nhật im lặng, chậm rãi dùng tay bới đất ra. Sau vài phút, một chiếc hộp gỗ sồi cũ kỹ, đã nhuốm màu thời gian và ẩm ướt, lộ ra. Nó được đóng kín, trên bề mặt có chạm khắc hình một đóa hoa sen. Chiếc hộp này hoàn toàn xa lạ với Nhật, nhưng anh có cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, một linh cảm xấu đang len lỏi trong đầu anh.
Bà Mai nhìn thấy chiếc hộp, toàn thân bà run lên bần bật, khuôn mặt bà trở nên trắng nhợt. “Cái hộp này… cái hộp này là của ai?” bà thì thào, giọng nói đầy ám ảnh, như thể chiếc hộp này là lời giải đáp cho mọi bí ẩn. Bà tiến lại gần, cố gắng chạm vào chiếc hộp nhưng lại rụt tay lại, sợ hãi trước những điều nó có thể chứa đựng.
“Con không biết,” Nhật đáp, giọng anh trầm đục. “Con chưa từng thấy nó bao giờ.” Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim anh đang đập nhanh không ngừng, anh biết mọi lời nói của anh đều đang bị đặt dưới sự hoài nghi gay gắt nhất.
Sự nghi ngờ của Bà Mai lập tức bùng lên thành ngọn lửa giận dữ và hoảng loạn. “Con không biết? Nó nằm dưới đất ngay trong vườn nhà con! Làm sao con không biết được? Có phải… có phải con đã làm gì rồi giấu nó đi không? Con đã chôn giấu cái gì ở đây?” Bà Mai quay sang nhìn Ông Tuấn với ánh mắt tuyệt vọng, như cầu xin sự can thiệp và một lời giải đáp.
Ông Tuấn cũng nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ sự nghiêm trọng. Ông bước tới, dùng mũi xẻng cạy nhẹ chiếc hộp. Nó đã khóa. Sự bí ẩn của chiếc hộp gỗ sồi, được chôn sâu dưới lòng đất, ngay sát khu vực sinh hoạt, đã tạo nên một kịch tính không thể chối từ trong mắt mọi người. Nó như một bằng chứng câm lặng, buộc tội Nhật bằng chính sự tồn tại của nó.
“Nhật, con phải giải thích ngay,” Ông Tuấn nói, giọng điệu không còn sự ôn hòa như trước mà thay vào đó là sự nghiêm khắc của một người cha cần bảo vệ sự thật. “Đây là cái gì? Tại sao con lại đào nó lên đúng lúc này? Con có cố tình tìm kiếm nó không?” Ông Tuấn nhìn con trai, ánh mắt đầy sự thất vọng và sự nghi ngờ cay đắng.
Nhật cảm thấy mọi lời nói đều mắc kẹt trong cổ họng. Anh biết, trong tình cảnh này, mọi lời giải thích đều vô nghĩa. Chiếc hộp xuất hiện đúng thời điểm vợ con anh biến mất, nó nằm sâu dưới lòng đất, và anh là người duy nhất đào nó lên. Mọi thứ dường như đã được sắp đặt để kết tội anh, anh là con tốt trong một vở kịch bi thảm.
“Con không có! Con chỉ… con chỉ muốn trồng cây để quên đi chuyện buồn thôi!” Anh gào lên, sự uất ức và bất lực khiến anh muốn bật khóc. “Mọi người có thể tin hay không tùy! Nhưng con tuyệt đối không làm gì hại Liên!” Anh cố gắng bảo vệ sự vô tội của mình, nhưng giọng nói đầy kịch tính lại càng khiến anh trở nên đáng ngờ hơn.
Bà Mai không kiềm chế được nữa, bà xông tới, vơ lấy chiếc xẻng, tay bà run rẩy. “Nếu con không làm gì, vậy hãy mở nó ra! Để xem bên trong có gì mà con phải chôn giấu kỹ lưỡng như thế!” Bà gằn từng chữ, hơi thở gấp gáp, nước mắt giàn giụa. “Nếu con không mở, tôi sẽ tin rằng con đã giấu đi bí mật khủng khiếp nhất ở đây!”
Sự kịch tính lên đến đỉnh điểm. Dưới ánh chiều tà hắt xuống mảnh vườn, bốn người lớn đứng xung quanh chiếc hộp gỗ sồi, nó không chỉ là một vật thể mà là một quả bom hẹn giờ tâm lý. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Nhật, chờ đợi một hành động, một lời thú tội, hay một sự giải thoát. Anh cảm thấy sức nặng của thế giới đang đè lên vai mình, sự nghi ngờ của cả gia đình đã biến anh thành một kẻ bị ruồng bỏ, một tội phạm trong chính ngôi nhà của mình.
Sự căng thẳng trong không khí gần như có thể cắt ra được, một sự im lặng chết chóc bao trùm lên cả khu vườn. Nhật nhìn chiếc hộp, rồi nhìn vào đôi mắt đầy buộc tội của Bà Mai, và ánh mắt nghi ngờ xen lẫn thất vọng của cha mẹ mình. Anh biết, cách duy nhất để tạm thời dập tắt ngọn lửa nghi ngờ này là mở chiếc hộp, dù anh không biết bên trong có gì và nó có thể gây ra hậu quả tồi tệ như thế nào.
“Được rồi,” Nhật nói, giọng anh khàn đặc, anh thở dài nặng nề. Anh đặt chiếc hộp lên thảm cỏ xanh, rồi dùng một chiếc kìm nhỏ cố gắng phá khóa. Chiếc khóa bằng đồng đã bị oxy hóa, sau vài lần cố gắng, nó phát ra tiếng “tách” giòn tan và bung ra, âm thanh vang vọng trong sự im lặng đầy chờ đợi.
Mọi người nín thở, chờ đợi khoảnh khắc sự thật được phơi bày. Bà Mai rướn người tới, sẵn sàng đối diện với bất cứ điều kinh khủng nào, khuôn mặt bà gần như không còn giọt máu. Ngay cả Ông Tuấn cũng không giấu được vẻ lo lắng tột độ trên khuôn mặt, lo sợ cho tương lai của con trai mình. Nhật từ từ mở nắp hộp. Mùi ẩm mốc và hương gỗ cũ xộc lên, nhưng không có gì kinh hoàng hay đáng sợ như mọi người đã tưởng tượng.
Bên trong chiếc hộp là một tập hợp các kỷ vật nhỏ bé, được gói ghém cẩn thận trong một lớp vải lụa đã ngả màu. Có một chiếc đồng hồ bỏ túi đã ngừng chạy, một chiếc bút máy cũ có khắc tên ‘Cường’ – tên cha Liên, và một vài bức thư tay bằng nét chữ nghiêng và uyển chuyển của người cha quá cố gửi cho Liên khi cô còn bé. Cuối cùng, một tấm ảnh nhỏ, hơi ố vàng, nhưng khuôn mặt người đàn ông trong ảnh vẫn rõ nét, đó chính là ông Cường, đang ôm Liên bé bỏng cười rạng rỡ.
Bà Mai nhìn thấy tấm ảnh, bà sửng sốt. Nước mắt lại trào ra, nhưng lần này là nước mắt của sự tiếc nuối và nhận ra. “Đây là… chiếc hộp của Liên. Kỷ vật của ba nó,” bà thì thào, bàn tay run rẩy chạm vào tấm ảnh, như thể đang chạm vào một phần quá khứ đã mất. “Nó đã làm mất nó từ lúc chúng ta chuyển nhà lần cuối, nó đã khóc rất nhiều. Con bé cứ nghĩ là nó bị rơi ở đâu đó trên đường đi.”
Nhật cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Chiếc hộp này, bằng chứng bị nghi ngờ là bí mật tội lỗi của anh, lại chính là chiếc hộp chứa đựng nỗi đau và sự mất mát của Liên. Nó đã nằm im lìm dưới lòng đất trong khu vườn nhà anh, ngay dưới nơi anh và cô đã chung sống bấy lâu nay, một sự thật trớ trêu đến khó tin.
“Con không biết,” Nhật nói, lần này giọng anh đã bình tĩnh hơn, sự vô tội của anh được chứng minh bằng chính những kỷ vật này. “Chắc là lúc cô ấy dọn dẹp đã sơ ý làm rơi ở vườn mà không hay. Rồi đất cát vùi lấp dần…” Anh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, như thể một gánh nặng đã được trút bỏ.
Sự giận dữ và nghi ngờ trong mắt Bà Mai dần tan biến, thay vào đó là sự hối hận sâu sắc. Bà gục xuống bên chiếc hộp, ôm nó vào lòng. “Ba nó mất đúng vào thời điểm con bé khủng hoảng nhất, nó giữ những thứ này như là linh hồn của mình vậy. Cái hộp này… nó quan trọng hơn cả tính mạng con bé.” Bà Mai nghẹn ngào, hiểu rằng sự biến mất của con gái có thể liên quan đến những áp lực tâm lý sâu kín.
Ông Tuấn bước tới, vỗ nhẹ vai Nhật. “Xin lỗi con, Nhật. Bố mẹ đã quá lo lắng, cộng với sự mất tích bất thường của Liên, khiến mọi người không giữ được bình tĩnh.” Ông quay sang Bà Mai, “Mai, việc Liên mất tích không liên quan đến chiếc hộp này. Đây là một sự trùng hợp đau lòng.”
Nhưng đối với Nhật, sự trùng hợp này lại khơi dậy một tia hy vọng mới, một manh mối tâm lý. Anh nhớ lại trận cãi vã đêm trước. Anh đã buộc tội Liên về sự lạnh nhạt, về việc cô luôn lo lắng thái quá, và anh đã buột miệng nói rằng cô “chỉ quan tâm đến những thứ đã mất thay vì những gì đang có”. Lời nói tàn nhẫn ấy, kết hợp với việc chiếc hộp kỷ vật của người cha đột nhiên bị lãng quên trong vườn, đã tạo nên một áp lực tâm lý khủng khiếp cho Liên.
“Đúng rồi,” Nhật lẩm bẩm, mắt anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh. “Em ấy… em ấy luôn tự trách mình vì đã để mất những thứ quan trọng. Em ấy nói, em ấy không xứng đáng có một gia đình hạnh phúc.” Anh chợt nhận ra mình đã vô tình chạm vào vết thương lòng sâu kín nhất của vợ.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động của Nhật vang lên, phá tan sự tĩnh lặng nặng nề. Là một số lạ. Nhật vội vàng bắt máy, trái tim anh đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh cảm thấy một sự hỗn loạn tột độ, không biết nên hy vọng hay sợ hãi điều gì.
“Alo?”
Một giọng nói nhỏ nhẹ, yếu ớt vang lên từ đầu dây bên kia. “Anh Nhật… là em, Liên đây.”
Ngay khi nghe thấy giọng Liên, Nhật thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi giận dữ và sự tổn thương vì những ngày lo lắng tột độ đã ngay lập tức lấn át sự nhẹ nhõm đó. Anh cảm thấy một sự phản bội sâu sắc, như thể vợ anh đã cố tình trừng phạt anh bằng sự im lặng này.
“Liên? Em đang ở đâu? Tại sao em lại làm cái quái gì thế này? Em có biết cả nhà đã phát điên vì em không? Mẹ em suýt nữa thì nghĩ anh đã… đã làm điều tồi tệ nhất!” Nhật gần như hét vào điện thoại, không kiềm chế được cảm xúc. Sự căng thẳng tích tụ đã biến thành cơn giận dữ không thể kiểm soát.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi tiếng Liên nghẹn ngào vang lên. “Em xin lỗi, Nhật… em biết em sai. Nhưng em quá mệt mỏi. Em cần… cần tránh xa mọi thứ. Tránh xa những lời nói đó của anh.” Giọng cô chứa đựng sự mệt mỏi và nỗi buồn không tả xiết.
“Tránh xa? Em mang cả hai đứa con đi, tắt điện thoại, không một lời nhắn, và em gọi đó là tránh xa ư?” Nhật nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên trán. “Em có biết chuyện gì đã xảy ra ở đây không? Cả nhà đã đào cả khu vườn lên để tìm bằng chứng của… của cái chết! Em muốn giết anh sao, Liên?” Anh cảm thấy bị đẩy đến bờ vực của sự tuyệt vọng và mất kiểm soát.
Bà Mai giật lấy điện thoại từ tay Nhật, ánh mắt đầy nước mắt xen lẫn sự nghiêm khắc. “Liên, con đang ở đâu? Con và các cháu có ổn không? Mau nói cho mẹ biết địa chỉ ngay!” Bà không muốn nghe thêm lời trách móc nào nữa, chỉ muốn xác nhận sự an toàn của con gái và các cháu.
Liên trả lời, giọng nói yếu ớt: “Mẹ, con ổn. Các con cũng ổn. Con đang ở… ở một thị trấn nhỏ ven biển. Con thuê một căn nhà nhỏ, chỉ vài ngày thôi. Con chỉ muốn được yên tĩnh, muốn không phải nghe thấy tiếng cãi vã, tiếng đổ lỗi nào nữa.”
Sự thật được hé lộ khiến mọi người đều bàng hoàng. Không có bí mật rùng rợn nào, không có tai nạn, chỉ là một cuộc bỏ trốn khỏi sự căng thẳng, một cách giải tỏa tâm lý cực đoan. Bà Mai vừa khóc vừa mắng con gái: “Con dại dột quá! Con biết mọi người đã nghĩ gì không? Con suýt chút nữa đã hủy hoại gia đình này vì sự im lặng của mình!”
Nhật đứng dựa vào tường, cảm thấy cơ thể rã rời, sự giận dữ của anh dần chuyển thành sự lạnh nhạt vô hình. Anh nghe thấy tiếng Bà Mai thuyết phục Liên quay về, nhưng trong lòng anh, một sự lạnh nhạt vô hình đã bắt đầu hình thành. Anh cảm thấy bị phản bội, bị tổn thương sâu sắc bởi hành động của vợ mình.
Sau khi cúp máy, Bà Mai quay sang Nhật, khuôn mặt đầy vẻ cầu xin. “Nhật, con đừng giận Liên. Nó đang bị căng thẳng tâm lý quá lớn. Nó cần thời gian để chữa lành. Bây giờ đã biết nó an toàn là tốt rồi.” Bà cố gắng xoa dịu cơn giận của con rể.
“Chữa lành?” Nhật cười lạnh, một nụ cười đầy cay đắng. “Còn ai sẽ chữa lành cho tôi, Mẹ? Sự nghi ngờ, sự buộc tội, và cái cảm giác sắp mất đi tất cả của tôi đây? Cô ấy bỏ đi mà không màng đến cảm xúc của tôi, không màng đến những hậu quả khủng khiếp mà cô ấy gây ra cho những người ở lại.” Anh nói, mỗi lời nói như một vết thương mới trong lòng, sự tổn thương của anh là thật, và anh không thể che giấu nó.
Ông Tuấn bước tới, đặt tay lên vai con trai, an ủi. “Mọi chuyện đã sáng tỏ rồi. Con phải bình tĩnh. Liên chắc chắn đang có vấn đề tâm lý lớn. Chuyện cãi vã đêm qua chắc chắn là giọt nước tràn ly. Con còn nhớ nó đã mất chiếc hộp kỷ vật của cha nó như thế nào không? Nó luôn cảm thấy tội lỗi vì điều đó.”
Nhật nhìn chiếc hộp kỷ vật trên cỏ, giờ đây nó không còn là một vật chứng mà là một biểu tượng của sự thất lạc và nỗi đau. Anh chợt nhận ra rằng, trận cãi vã của họ không phải là nguyên nhân, mà chỉ là cái cớ. Nỗi đau của Liên đã tích tụ từ lâu, và những lời nói vô tình của anh đã làm bùng phát ngọn lửa đó.
“Bố,” Nhật nói, giọng anh trầm xuống, sự giận dữ chuyển thành sự hối hận. “Con nghĩ con cần phải đến đó. Con không thể chờ đợi. Con phải nói chuyện với em ấy, và con cũng cần phải tìm lại chính mình.” Anh quyết định.
Sáng sớm hôm sau, Nhật lái xe về phía thị trấn nhỏ ven biển mà Liên đã tiết lộ. Con đường dài và mờ sương, nhưng trong lòng anh, sự mệt mỏi được thay thế bằng một quyết tâm sắt đá. Anh không biết mình nên nói gì, nên làm gì, nhưng anh biết anh không thể để mọi chuyện kết thúc trong sự im lặng và hiểu lầm này, anh cần một lời giải thích và một sự tha thứ.
Sau nhiều giờ, anh tìm thấy căn nhà gỗ nhỏ nằm ẩn mình dưới hàng dừa xanh rợp bóng. Căn nhà có một ban công nhỏ hướng ra biển, nơi Liên và các con đang ngồi. Cảnh tượng hai đứa trẻ đang cười đùa bên mẹ, hoàn toàn bình yên và vô tư lự, trái ngược hẳn với cơn bão đang hoành hành trong lòng anh.
Nhật dừng xe, bước xuống. Liên thấy anh, nụ cười trên môi cô chợt tắt, thay vào đó là sự sợ hãi và một chút cảm giác tội lỗi. Cô đứng dậy, tiến lại gần lan can, đối diện với anh bằng sự cảnh giác cao độ.
“Sao anh lại đến đây?” Liên hỏi, giọng cô lạnh lùng và cảnh giác, cô cố gắng che giấu cảm xúc thật của mình. “Em đã nói em cần thời gian.”
“Thời gian?” Nhật đứng dưới, ngước nhìn lên. “Em lấy đi thời gian và sự bình yên của cả gia đình, sau đó lại đòi thời gian cho riêng mình ư? Em nghĩ gì khi làm thế, Liên? Em có coi anh là chồng, là cha của các con em không?” Anh không thể che giấu sự tổn thương và cơn giận đang dâng lên.
Liên quay mặt đi, né tránh ánh mắt anh. “Anh không hiểu đâu, Nhật. Anh không bao giờ hiểu được cảm giác của em. Anh chỉ biết đổ lỗi, chỉ biết trách cứ. Anh nói em đã đánh mất sự lãng mạn, rằng em chỉ là một người mẹ khô khan và một người vợ tẻ nhạt. Anh có biết những lời đó đã giết chết em như thế nào không?” Cô nghẹn lại, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt.
“Đó là những lời nói trong lúc nóng giận!” Nhật bước tới gần hơn, sự tuyệt vọng trong giọng nói anh không thể che giấu. “Anh biết anh sai, anh đã dùng những từ ngữ tàn nhẫn. Nhưng em đã đáp lại bằng cách hủy hoại tất cả! Em đã bỏ đi, em đã khiến cả gia đình tin rằng anh là một… một kẻ giết người, một kẻ đã giấu đi thi thể của vợ con mình trong vườn! Em có thấy chiếc hộp đó không, Liên? Anh đã đào nó lên! Anh đã suýt chút nữa bị chính gia đình mình kết tội!”
Liên quay lại, khuôn mặt cô đầy nước mắt. “Anh đã tìm thấy chiếc hộp kỷ vật đó rồi sao?” Giọng cô run rẩy. “Anh biết không, em đã tìm nó suốt. Em luôn nghĩ em làm mất nó, giống như em đã đánh mất chính mình vậy. Khi anh nói những lời đó đêm qua, em cảm thấy mọi thứ sụp đổ. Em thấy mình thất bại, là một người vợ, người mẹ tồi tệ, thậm chí là một đứa con gái tồi tệ vì đã đánh mất kỷ vật của ba. Em nghĩ, cách duy nhất để em có thể tìm lại sự bình yên là đi thật xa, không để ai phải bận tâm về sự thất bại của em nữa.”
“Thất bại?” Nhật bước lên bậc thang, chỉ còn cách cô vài bước chân. “Em nghĩ việc em bỏ đi, khiến anh phải trải qua nỗi đau đớn tột cùng này là cách để em ngừng là một người vợ, người mẹ thất bại sao? Đó là hành động ích kỷ nhất mà em từng làm, Liên!” Anh chỉ trích, nhưng giọng nói đã dịu lại vì sự thấu hiểu bắt đầu len lỏi.
“Vâng, em ích kỷ!” Liên gào lên trong tiếng nức nở. “Em ích kỷ vì em cũng là một con người, Nhật! Em không phải là một cỗ máy chỉ biết chăm sóc gia đình! Em có những nỗi sợ hãi, có những tổn thương chưa lành. Em sợ rằng anh sẽ không yêu em nữa. Em sợ mình đã đánh mất những điều quan trọng nhất. Và em sợ rằng, em sẽ trở thành một người mẹ giống như… giống như những người phụ nữ luôn phải chịu đựng sự đổ lỗi trong im lặng!”
Nhật dừng lại. Những lời nói đầy kịch tính, chứa đựng nỗi đau tâm lý sâu sắc của Liên đã chạm đến một phần mềm yếu trong lòng anh. Anh nhận ra sự căng thẳng trong cuộc sống vợ chồng không chỉ đến từ anh, mà còn đến từ những gánh nặng vô hình mà Liên phải chịu đựng. Sự vô tâm của anh đã khiến cô cảm thấy bị bỏ rơi và bị tổn thương sâu sắc.
“Chiếc hộp đó,” Nhật nói nhẹ nhàng, sự giận dữ đã hoàn toàn lắng xuống, chỉ còn lại sự thấu hiểu. “Anh đã tìm thấy nó. Nó vẫn ổn. Và Liên, em chưa từng đánh mất điều gì cả. Em là một người mẹ tuyệt vời. Em là người vợ mà anh yêu nhất. Những lời nói đêm qua của anh… đó là lời của một kẻ hèn nhát đang trút bỏ trách nhiệm. Anh xin lỗi. Anh đã làm tổn thương em.”
Liên nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô không còn sự đề phòng mà thay vào đó là sự hoài nghi và mong muốn được tin tưởng. “Anh thực sự xin lỗi em sao, Nhật?”
“Anh xin lỗi,” Nhật lặp lại, giọng anh chân thành và đầy hối lỗi. Anh bước tới, ôm lấy cô, cảm nhận hơi ấm và sự run rẩy trong cơ thể cô. “Anh đã để cho sự mệt mỏi và áp lực công việc biến anh thành một kẻ độc ác. Anh hứa, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thứ, chứ không phải mỗi người một ngả.”
Liên gục đầu vào vai anh, nức nở. “Em cũng xin lỗi. Em đã hành động dại dột. Em đã không nghĩ đến cảm xúc của anh và mọi người. Em chỉ nghĩ đến việc thoát thân khỏi áp lực.” Cô cảm thấy mình đã được tha thứ, và nỗi sợ hãi trong cô dần tan biến.
Ánh nắng chiều tà rọi xuống căn phòng khách nhỏ ấm cúng. Liên và Nhật ngồi đối diện nhau, hai đứa trẻ đã ngủ say trong phòng. Cuộc đối thoại lúc này không còn là sự đối đầu kịch tính nữa, mà là sự chia sẻ đầy cảm thông, sự hàn gắn vết thương lòng.
“Anh không bao giờ nghĩ rằng những lời nói vô tình của anh lại có sức sát thương lớn đến thế,” Nhật nói, tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Liên. “Anh đã quá tập trung vào bản thân mình, vào những khó khăn của riêng anh, mà quên mất rằng em cũng đang phải gồng mình chống chọi với bao nhiêu áp lực từ công việc, từ việc chăm sóc con cái.”
Liên mỉm cười nhẹ, ánh mắt cô vẫn còn sự mệt mỏi. “Cái hộp kỷ vật của ba… nó đã ám ảnh em suốt nhiều năm. Nó như một biểu tượng của sự vô tâm. Em sợ rằng nếu em đánh mất một vật quan trọng như thế, em cũng có thể đánh mất đi tình yêu và sự tôn trọng của anh, hoặc đánh mất luôn cả hạnh phúc gia đình này.”
“Em không bao giờ đánh mất được anh, Liên,” Nhật nói chắc chắn. “Và chiếc hộp đó, nó không nằm dưới lòng đất để chôn giấu một tội ác, mà nó nằm đó để chờ đợi chúng ta tìm thấy nó, như một lời nhắc nhở rằng chúng ta cần phải trân trọng những điều đã bị lãng quên.” Anh đưa tay vuốt tóc cô, cảm nhận sự gần gũi và yêu thương quay trở lại.
Sự kịch tính của những ngày qua đã tan biến, để lại một khoảng lặng đầy cảm xúc. Nhật nhận ra, bí mật rùng rợn mà gia đình anh đã đào lên không phải là một thi thể, mà là sự thiếu thấu hiểu và sự đè nén cảm xúc trong hôn nhân của họ. Sự biến mất của Liên là một cú sốc điện cực mạnh, đánh thức anh khỏi sự vô tâm kéo dài.
“Anh sẽ không bao giờ để em cảm thấy cô đơn nữa,” Nhật thì thầm. “Chúng ta sẽ học cách chia sẻ mọi thứ, kể cả những nỗi sợ hãi và những tổn thương sâu kín nhất. Em không cần phải trốn chạy nữa, Liên. Nhà là nơi chúng ta cùng nhau đối mặt.”
Liên khẽ gật đầu, nước mắt hạnh phúc lăn dài. “Chúng ta về nhà đi, Nhật. Em nhớ Mẹ, nhớ Bố Mẹ, và em nhớ ngôi nhà của chúng ta, nơi có mảnh vườn mà anh vừa đào lên.”
Nhật mỉm cười, một nụ cười chân thật sau nhiều ngày đau khổ. “Chúng ta sẽ về. Và chúng ta sẽ trồng cây hoa hồng cổ thụ đó ngay trên chỗ chiếc hộp đã nằm. Nó sẽ là biểu tượng cho sự chữa lành của chúng ta.”
Ngày hôm sau, Nhật và Liên trở về nhà. Không khí căng thẳng đã được thay thế bằng sự nhẹ nhõm và vui mừng khôn xiết. Bà Mai ôm chầm lấy con gái và hai cháu, khóc nức nở trong niềm hạnh phúc tột cùng, không còn lời trách móc hay buộc tội nào nữa. Ông Tuấn và Bà Hương cũng thở phào nhẹ nhõm, chào đón Liên và các cháu bằng sự ấm áp và sự thấu hiểu sâu sắc.
“Con về là tốt rồi, Liên,” Bà Mai nói, giọng bà run run. “Mẹ xin lỗi, vì đã nghi ngờ Nhật, nhưng Mẹ cũng xin lỗi con, vì đã không nhận ra những áp lực mà con phải gánh chịu. Lẽ ra Mẹ phải là người đầu tiên nhận thấy con đang mệt mỏi như thế nào.”
Liên ôm mẹ, cô cảm thấy sự bình yên thực sự. “Không sao đâu, Mẹ. Chính con đã tự làm khó mình. Con đã không dám chia sẻ với ai cả.” Cô biết rằng sự chia sẻ là chìa khóa để hàn gắn.
Tối hôm đó, Nhật và Liên cùng nhau trồng cây hoa hồng cổ thụ. Họ đào đất cùng nhau, dưới ánh trăng rằm sáng vằng vặc. Chiếc hộp kỷ vật được Liên giữ lại, nhưng nó không còn là gánh nặng mà là một vật nhắc nhở về tình yêu thương của người cha và sự cần thiết của sự giao tiếp trong gia đình.
“Anh đã học được một bài học lớn, Liên,” Nhật nói, tay anh lấm lem bùn đất, nhưng lòng anh lại nhẹ nhàng chưa từng thấy. “Sự im lặng… nó chính là kẻ thù đáng sợ nhất của hôn nhân. Nó tạo ra những khoảng trống, những sự hiểu lầm mà người ta có thể chôn giấu những bí mật rùng rợn trong đó, ngay cả khi những bí mật đó không hề tồn tại.”
Liên ngả đầu vào vai anh, cô nhìn cây hoa hồng non tơ. “Chúng ta sẽ không im lặng nữa, Nhật. Chúng ta sẽ cãi nhau, sẽ tranh luận, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nhau và không bao giờ cắt đứt liên lạc nữa. Em hứa.”
Sự kịch tính và nỗi sợ hãi đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho sự bình yên và niềm hy vọng mới. Ngôi nhà lại tràn ngập tiếng cười của hai đứa trẻ. Nhật và Liên nhận ra rằng, điều bí mật rùng rợn nhất mà họ đã suýt đào bới lên chính là vực thẳm của sự xa cách và sự đổ vỡ. Nhưng giờ đây, nhờ có chiếc hộp kỷ vật tình cờ được tìm thấy, và nhờ có sự can đảm để đối diện với sự thật, họ đã tìm thấy con đường trở về với nhau. Hạnh phúc không phải là không có xung đột, mà là cùng nhau vượt qua mọi thử thách, bằng sự chân thành và thấu hiểu sâu sắc.
Để lại một phản hồi