Tôi đứng giữa cơn mưa như trút, nước hòa với nước mắt, nhìn theo chiếc xe của chồng khuất dần sau khúc cua.

Tôi đứng giữa cơn mưa như trút, nước hòa với nước mắt, nhìn theo chiếc xe của chồng khuất dần sau khúc cua. Anh ta nghĩ bỏ tôi lại đây là cách “dạy dỗ”. Anh ta không biết, khoảnh khắc đó là lúc mọi thứ đổi chiều. Khi chiếc bán tải đen trờ tới, tim tôi ngừng đập trong một giây. Người vệ sĩ bước xuống, cúi đầu gọi tên tôi. Tôi mỉm cười. Từ giây phút ấy, kẻ cần học một bài học… không còn là tôi nữa….Tôi đứng giữa cơn mưa như trút, nước hòa với nước mắt, nhìn theo chiếc xe của chồng khuất dần sau khúc cua. Con đường đất đỏ trơn trượt, hai bên là đồi cao và rừng keo um tùm. Anh ta không ngoái lại. Chỉ một cú nhấn ga dứt khoát, như thể việc bỏ tôi lại đây là một hình phạt cần thiết, là cách “dạy dỗ” một người vợ dám cãi lời.

Cuộc cãi vã bắt đầu từ chuyện nhỏ: tôi muốn bán căn nhà cũ của mẹ để trả nợ, anh không cho. Anh nói đó là “thể diện”, là “tài sản để sau này còn khoe”. Khi tôi nhắc đến những khoản vay mờ ám, những lần anh về nhà với mùi rượu và nợ nần, anh im lặng. Im lặng kiểu của người nghĩ rằng quyền lực nằm trong tay mình. Rồi anh lái xe, rẽ vào con đường này, dừng lại giữa mưa, ném túi xách của tôi xuống bùn và bảo: “Ở lại đây mà suy nghĩ cho khôn ra.”

Tôi run lên vì lạnh, vì uất ức, và vì sợ. Sóng điện thoại không có. Tôi nhìn quanh, cố tìm một mái hiên, nhưng chỉ thấy mưa và gió. Lúc đó tôi đã nghĩ: có lẽ mình đã sai khi tin anh, sai khi lấy một người đàn ông luôn coi sự kiểm soát là yêu thương.

Tiếng động cơ vang lên từ xa. Một chiếc bán tải đen trờ tới, ánh đèn xuyên qua màn mưa. Tim tôi ngừng đập trong một giây. Ở nơi hẻo lánh thế này, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho những điều tồi tệ nhất. Xe dừng lại cách tôi vài mét. Cửa mở. Một người đàn ông mặc vest tối màu bước xuống, che ô, đi nhanh về phía tôi.
Anh ta cúi đầu, giọng rõ ràng giữa tiếng mưa: “Thưa bà, chúng tôi đến đón bà.”

Tôi nhìn anh ta, rồi nhìn chiếc xe. Bên trong là hai người nữa, ánh mắt nghiêm nghị. Tôi chợt hiểu vì sao anh ta gọi tên tôi. Vì sao sự sợ hãi trong tôi tan đi, nhường chỗ cho cảm giác bình thản lạ lùng.

Tôi mỉm cười, một nụ cười mà tôi đã giấu rất lâu. Từ giây phút ấy, tôi biết, kẻ cần học một bài học… không còn là tôi nữa. Và câu chuyện mà chồng tôi nghĩ đã kết thúc bằng việc bỏ tôi lại giữa mưa, thực ra chỉ mới bắt đầu…

…Tôi bước vào xe, cửa đóng lại, tách tôi khỏi cơn mưa như cắt một lát quá khứ ra khỏi đời mình. Áo khoác khô được khoác lên vai, khăn ấm đặt vào tay. Chiếc bán tải lăn bánh, rời khỏi con đường đất đỏ như thể chưa từng có một người phụ nữ bị bỏ lại nơi đó.

“Anh ta có về nhà không?” tôi hỏi, giọng bình thản.

“Có, thưa bà,” người vệ sĩ đáp. “Và… có khách đang đợi.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa kính. Mưa vẫn trút xuống, nhưng lòng tôi đã lặng. Suốt những năm chung sống, tôi học được cách im lặng để sinh tồn. Tôi ký giấy tờ mà không hỏi. Tôi chuyển tiền mà không đòi giải thích. Tôi để anh nghĩ rằng mình yếu đuối, không nơi nương tựa, không ai đứng phía sau. Một người vợ chỉ biết nhẫn nhịn.

Anh không biết, căn nhà cũ của mẹ đứng tên tôi. Không biết những khoản vay “mờ ám” đã được tôi âm thầm gom lại, lưu trữ từng bằng chứng. Không biết người mà anh từng gọi là “bạn làm ăn” thực chất đã quay lưng từ lâu. Và càng không biết, gia đình tôi—những người anh chưa bao giờ buồn tìm hiểu—không phải kiểu người để mặc con gái mình bị vứt xuống bùn.

Khi xe dừng trước cổng nhà, đèn trong phòng khách sáng rực. Anh đang ngồi đó, tay cầm ly rượu, vẻ mặt bực bội pha chút đắc thắng—cho đến khi anh nhìn thấy tôi bước vào, khô ráo, bình tĩnh, phía sau là những người đàn ông anh chưa từng gặp.

Ly rượu trượt khỏi tay anh, vỡ tan trên nền đá.

Tôi không trách móc. Không khóc. Không lớn tiếng. Tôi đặt trước mặt anh tập hồ sơ mỏng nhưng nặng trĩu: giấy tờ nhà đất, sao kê, bản ghi âm, hợp đồng vay. Mỗi trang lật ra, màu mặt anh nhạt dần như mưa ngoài kia.

“Em không đến để cãi,” tôi nói khẽ. “Em đến để kết thúc.”

Anh mở miệng, nhưng không thốt nên lời. Lần đầu tiên, sự im lặng không còn đứng về phía anh nữa.

Tôi quay lưng bước ra, để lại sau lưng căn nhà từng là nơi tôi cố gắng gìn giữ. Ngoài hiên, mưa đã nhẹ hạt. Con đường phía trước không còn trơn trượt—vì tôi biết mình đang đi đâu.

Và lúc đó tôi hiểu: có những bài học không cần đòn roi, không cần nước mắt. Chỉ cần một khoảnh khắc đổi chiều—khi người từng bị bỏ lại giữa mưa, bình thản bước vào ánh sáng, còn kẻ tưởng mình nắm quyền kiểm soát, lần đầu tiên nhận ra… mình đã thua.

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.


*